Sắc mặt Trinh thoáng xám lại nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần. Ả đương nhiên biết trường này có lắp camera, vốn nghĩ chẳng cần phải để tâm đến nó. Nhưng thiệt không ngờ bây giờ nó lại chính là thứ vũ khí đối đầu với mình. Có điều đó cũng chẳng phải là chuyện đáng lo lắng, bố ả rất quen biết với thầy hiệu trưởng, nói đúng hơn là thầy hiệu trưởng rất quen mặt ả ta. Những vụ lùm xùm trong trường ả ta gây ra không ít, vì vậy nên có rất nhiều người ghét ả ta. Vốn dĩ ả ta sống được đến ngày hôm nay là do không ai dám động vào, nhưng điều đó chỉ đúng nếu họ không biết đến lão thầy giáo yêu nghiệt chủ nhiệm lớp ả mà thôi=))
" Có phải em đang nghĩ có thể dựa hơi vào ông bố quyền lực của mình xử lý cuộn băng ghi hình kia hòng trốn tội như bao nhiêu vụ khác đúng không? Nhưng thật tiếc cho em là lần này em thật khó tránh khỏi việc bị đuổi học, kèm theo đó là 1 hàng danh sách tội trạng đủ để em phải vào trại cải tạo. Em biết đấy, vào trong đấy đồng nghĩa với việc cả đời này cuộc sống của em sẽ chẳng sáng lên nổi đâu".
Nghe xong những lời này, khoé miệng Tuyết Trinh thật sự không nhếch lên nổi, mặc dù đã thầm nhủ: không cần phải sợ, ta đã có chống lưng rồi, chỉ cần xử lý lão thầy là được. Nhưng thật không nhịn nổi cảm giác sởn gai ốc từ tận đáy lòng. Với cả thầy ả đẹp trai quá, ả cũng là 1 con người biết yêu cái đẹp mà, nói gì đi nữa cũng không nỡ xuống tay với người này mà, mềm giọng 1 chút xem có thể lấy lòng được ông thầy không, không thể để hình tượng trong lòng thầy sụp đổ được:" Thầy ơi em biết lỗi rồi, thực sự em cũng không muốn làm như thế đâu. Chẳng qua chỉ là do em nhất thời không kìm chế được bản thân mà thôi. Thầy cho em 1 cơ hội sửa sai đi thầy, em xin hứa sẽ không bao giờ còn tái phạm nữa đâu"- vừa nói vừa kiếm cớ ôm lấy cánh tay của Chính Hiếu, định dựa bầu ngực vào làm trò con bò mà đã bị đối phương 1 tay hất thẳng.
" Tôi nghĩ là em nhầm đối tượng rồi a"- nói xong liền kéo bàn tay nãy giờ vẫn đang nắm lấy nhau của Tùng Lâm kéo về bên cạnh mình:" Mà tôi cũng thật lo lắng cho em, 1 lần còn có thể là nhất thời nóng vội. Mà nhiều lần như thế có phải em đã bị mắc hội chứng tâm thần phân liệt hay không? Cái này thật đáng lo ngại a, nhưng em cũng đừng quá lo lắng, tôi có 1 người bạn làm bác sĩ rất có tiếng về khoản này, tuyệt đối sẽ không để truyền ra chuyện em bị điên đâu". Sau đó là cả 1 tràng tiếng cười không ngớt miệng, ông thầy quả nhiên mới là trùm cuối a, xử đẹp con bé kiêu ngạo đến không ngóc nổi đầu lên được. Còn Tuyết Trinh mặt mũi của ả hiện giờ so với so với đít trâu có lẽ còn giống hơn là đằng khác. Gì chứ dám công khai sỉ nhục ta trước toàn thể cả lớp! Cho dù là nam thần đi chăng nữa, 1 khi đã đụng đến lòng tự ái của con Trinh này thì đi chết đi!!! Ả đứng bật dậy, nguýt cả phòng từ đầu đến cuối bằng 1 ánh nhìn khinh miệt, trước khi bước ra khỏi lớp học còn không quên hùng hồn để lại dấu ấn:" Tất cả các người hôm nay cười nhạo tôi cứ đợi đấy. Các người không biết là đang đụng vào ai đâu! "- nói xong còn không quên hất tóc khạc nhổ 1 bãi, tỏ vẻ thật kun ngầu=))
" Thưa thầy, cái thái độ vô lễ với giáo viên như thế thật không thể chấp nhận được. Nhất định phải đuổi cổ nó ra khỏi trường này, không thể để cho trường ta có 1 cái đống phân thối rữa như vậy được!"- 1 tên nói kéo theo cả lớp đồng thanh nói theo. Chính Hiếu thấy thế, khẽ cười:" Đuổi học có phải quá nhàm chán không? Tôi nghĩ trò này sẽ còn vui hơn nhiều"...
Tiếng trống vang lên, Chính Hiếu nói với lớp trưởng:" Đồ của Ánh bị hư hỏng hết rồi, tôi sẽ đưa em ấy đi mua. Em thông báo bạn ấy xin nghỉ có phép của tôi, rõ chưa? ".
Tùng Lâm bây giờ mới tìm được cớ thoát ra khỏi gọng kìm của hắn, ấy thế mà lại bị hắn ngang nhiên tạt cho 1 gáo nước lạnh. Cái này so với bị nhốt trong WC còn kinh khủng hơn a...
-----------------------------------------------------------
Tôi là đoạn phân cách trốn không thoát=)))
-----------------------------------------------------------
Phía trước mặt chính là trung tâm thành phố, hiện đang ngồi trong 1 chiếc xe nhìn có vẻ sang. Vốn dĩ nhìn có vẻ sang là bởi vì cửa của nó hướng lên trên a, mấy cái xe mình thường thấy không có kiểu dáng như vậy- 1 kẻ mù công nghệ cho hay.
" Ê, có muốn làm màu cũng đừng có đến cái mức đấy được chứ! Tôi biết nhà cậu giàu rồi, không cần phải đến nỗi mua mỗi đống sách vở cũng phải ra tận tít trung tâm thành phố đâu".
" Ai nói tôi dẫn cậu đi mua sách?".
"... "- hoàn toàn câm nín.
Cuối cùng xe đi vào trong 1 tầng hầm rộng khổng lồ, bên trong đã chất đầy xe với những mẫu mã lại hầu như chưa từng thấy bao giờ nhưng có thể khẳng định: ngồi trên đây có cảm giác thành tựu hơn nhiều=))) Sau khi đi hết con đường chật ních xe cộ tưởng lại được 1 trận hả hê thấy ai đó có lực mà không có quyền. Bỗng nhiên thấy phía trước đề lên 1 biển chữ: VIP, phía trong chỉ có 1 chiếc đang đỗ ở đó, còn cái mình đang ngồi ngang nhiên tiến vào. 1 dự cảm không hề tốt lành chút nào ập đến, chiếc xe tiến tới chỗ soát vé. Chính Hiếu tháo dây an toàn ra rồi xoay người hướng về phía cậu mà đè lên, từ vị trí này có thể rõ ràng cảm nhận được hơi thở nóng hổi cùng đôi môi mềm mại mơn trớn của đối phương. Tùng Lâm khẽ rùng mình, nhanh chóng đẩy đối phương ra mà không đủ lực, lần này đụng chạm lại còn thân thiết hơn lúc trước:" Cậu đang làm gì vậy, ở nơi này có camera đấy".
Chính Hiếu lấy ra chiếc thẻ đen tuyền từ cạnh xe bên chỗ của Tùng Lâm, huơ huơ lên trước mặt cậu:" Tôi lấy thứ này, không thì vào kiểu gì?"- Xong liền vỗ bộp bộp lên lớp kính xe:" Đây là kính chống trộm, bên trong nhìn thấy rõ bên ngoài nhưng bên ngoài không có xem được gì đâu=))) Cậu là có ý gì? ".
Được, cậu giỏi!!!- Biết là mình bị quê, chả biết làm gì hơn ngoài câm nín, tốt nhất là không nên khẩu nghiệt kẻo nhặt miệng không kịp.
Trêu đã rồi Chính Hiếu mới quay về việc chính. Sau khi xác nhận hợp lệ tấm thẻ, thanh chắn nâng lên trước sự ngỡ ngàng của bao nhiêu cái xe gần đó đang không ngậm nổi mồm. Bước xuống dưới là 2 bóng hình mặc dù đèn khá tối nhưng vẫn có thể thấy được đường dáng hoàn mỹ của thanh niên cao hơn kia đang ôm lấy thân hình mềm mại của người còn lại. Nhìn trông vô cùng hài hoà...
Tới bên thang máy, lúc này Tùng Lâm mới để ý bên tay Chính Hiếu cầm 1 cái áo lông dày cộm, trong lòng phát hoảng:" Cậu... Có biết bây giờ nhiệt độ ngoài trời là bao nhiêu độ không? Đang là mùa hè đấy".
" Cậu vào đi thì biết! "- Chính Hiếu bước tới trước mở cửa rồi quay lại cười với Tùng Lâm. Bên trong thang máy...