Sáng hôm sau tỉnh dậy, cậu phát hiện chỉ có một mình mình nằm trên giường. Nhưng mùi hương khiến lòng người lưu luyến vẫn còn in đậm trong chăn cùng với cả cái đối đầu bên cạnh cậu, lập tức đem suy nghĩ mơ hồ của cậu kéo tỉnh lại. Đêm qua cậu và hắn đích thực đã ngủ cùng nhau!
Tùng Lâm vội vàng đánh răng rửa mặt vệ sinh các thứ, đến lúc chạy xuống lầu lại cố tỏ vẻ thật bình tĩnh, thấy Chính Hiếu đang cùng với mẹ cậu bày bừa đồ ăn sáng, không khí vô cùng đầm ấm. Hắn hôm nay để mái phủ, vì thường ngày hay dùng kéo vuốt tóc nên thành ra mái của hắn rất dài. Có thể che được chỗ không nên thấy khiến cậu thoáng yên tâm.
Nghe tiếng động đưa mắt lên liền bắt được ánh mắt của cậu, nét cười ấm áp của hắn lập tức nở rộ lên như lễ hội trăm hoa đua sắc, nhanh chóng nhào tới ôm lấy cậu vào lòng xoa má:" Cậu dậy sớm thế! Đang định chuẩn bị lên gọi cậu xuống ăn sáng thì...".
Tùng Lâm hai má đỏ bừng, lấy tay bấu lên ngực hắn khẽ nói:" Cậu bị điên à? Mẹ tôi ở đằng sau đấy".
" Có làm sao?"- nói rồi còn thơm vào má cậu một cái- " Chúng ta không phải là vô cùng thân thiết sao? Ngại gì chứ".
Len lén nhìn ra sau cổ hắn, phát hiện mẹ cậu vẫn đang chuyên tâm làm việc không có để ý. May quá! Mẹ cậu mà hiểu làm là hỏng mất tiêu.
Tầm một lúc sau, mọi người cũng đã sớm tề tựu đủ trên bàn hết, ngay cả cái giống lười mặt trời mọc tận đằng Tây cũng ngoại lệ. Cuối cùng cũng được nhìn thấy em tôi kịp giờ ăn sáng!- Tùng Lâm không khỏi cảm giác ngày hôm nay không nên ra khỏi nhà tránh điềm xấu.
" Ủa? Bố có nhìn nhầm không? Cả một năm nay, trừ dịp Tết dậy sớm nhận tiền lì xì ra, đây là lần đầu tiên bố thấy con kịp giờ ăn sáng đấy"- Văn Quyết cũng không khỏi ngoại lệ, sửng sốt không dám tin. Con ông bị làm sao thế này?
" Bố thôi đi có được không? Chỉ là chuyện ăn sáng thôi mà"- Ngọc Ánh không vui vẻ càu nhàu. Nếu không phải vì có ai đó ở đây thì cũng đủ hy vọng có thể ép cô dậy sớm.
" Được rồi mọi người dùng bữa"- Thứ Hằng kết thúc trận đấu võ mồm lại. Dọn lên một bàn ăn đầy đủ chất dinh dưỡng: ngũ cốc, sandwich rau hành hoa lá đủ kiểu, bày biện vô cùng đẹp mắt.
" Ối giời ơi! Bữa sáng mọi ngày con hay ăn đây sao?"- Tùng Lâm cũng không khỏi trêu ghẹo bà mẹ đổi tính của mình. Ai mà không biết còn tưởng nhà cậu có hỷ sự không bằng.
" Tất nhiên là không rồi. Đây là thành quả của Chính Hiếu, mẹ chỉ phụ trách trang trí thôi. Con xem đi, bạn con giỏi thế cơ mà! Còn biết lo cho bữa ăn của gia đình nữa. Ai mà lấy được cậu ấy chắc chắn là phúc trăm đời"- PR cũng trắng trợn quá rồi. Tùng Lâm thầm hít sâu một cái, may quá! Vẫn chưa nghe ra điều bất ổn.
Chính Hiếu cũng làm bộ nửa thật nửa đùa:" Cháu lại chỉ mong được gả cho con trai nhà hai bác thôi. Thực sự cháu rất yêu quý cậu ấy".
"..."- dưới sàn đang diễn ra một màn hành hạ đốt sống chân đầy đau đớn.
" May quá em còn lo phải treo bảng đại hạ giá trên người anh ấy chứ! Anh định bảo giờ tới làm rể nhà em đây?".
" Con bé kia!!!"- đúng thật là quá mức lì đòn. Xem tí anh vặn mày thành cái dạng gì.
" Chỉ cần anh em đồng ý. Có là nửa đêm anh cũng nguyện ý vác kiệu qua"- theo sau đó là một trận tiếng cười nghiêng ngả. Cuối cùng Chính Hiếu mới chuyên tâm bày ra điệu bộ nghiêm túc vào chuyện chính:" Thưa vị hai bác, thực ra cháu đến đây không chỉ để tới chơi nhà bác. Chả là trường cháu hiện đang dạy cũng chính là trường mà Tùng Lâm đang theo học, đường từ đấy về đây kể không xa cũng chả ngắn. Vừa hay cháu cũng có căn nhà ở gần đấy để tiện cho công tác hoạt động, mong hai bác có thể cho Tùng Lâm sang ở với cháu để đỡ lủi thủi một mình. Cháu hứa là sẽ đem cậu ấy chăm sóc thật tốt cả về học tập lẫn cá nhân. Khi đưa về đảm bảo sẽ không thiếu một sợi tóc đâu ạ".
" Anh không tính đến chuyện anh ấy ở nhà anh gội đầu rụng tóc à"- Ngọc Ánh cảm thấy trêu người gặp nạn thật là vui.
" Không nói đùa nữa. Bác muốn còn chả được ấy chứ! Thấy thằng bé đi đi lại lại thật vất vả. Nó không nói đâu cơ mà trong lòng bác cũng biết nó phải chịu khổ nhiều rồi. Thực cảm ơn cháu nhiều lắm"- Thu Hằng đúng lí hợp tình hợp pháp hoá chuyện của hắn không có lấy nửa điểm chần chừ làm Tùng Lâm phát hoảng:" Mẹ! Con không sao cả. Đi xe bus chứ có phải phóng xe đạp đâu mà bảo mệt với chả không".
" Đi xe bus chẳng phải chen lấn xô đẩy à? Hơn thế nữa nhiều người ở cùng một chỗ lại ô nhiễm. Bao nhiêu tệ nạn như: dâm ô, móc túi như, lại còn hút thuốc lá. Nếu chật chỗ còn phải chen chúc mà ngồi, có người già còn phải nhường ghế. Lại nói mỗi năm người ta mới cọ rửa vệ sinh xe có một lần. Con xem, số với sáng sớm ngủ dậy nhà ngay cạnh trường, lại còn không phải chen chúc mà còn được đưa đưa đón đón miễn phí. Bây giờ cảm ơn Chính Hiếu còn chưa muộn đâu. Cậu ấy là thực sự tốt cho con đó"- Thu Hằng kiên quyết đánh phủ đầu luôn. Xem nó còn chống chế kiểu gì.
" Phải đó. Ở đấy tiện cho việc học tập đi lại nhiều. Con nên nhớ việc đi học này không phải cho con mà là để giúp em con có được cái bằng tốt nghiệp hoàn chỉnh. Đương nhiên nếu nhớ bố mẹ thì con cũng có thể thường xuyên về đây chơi"- Văn Quyết cũng gia nhập cuộc. Không phải ông muốn hùa theo vợ đồng loã, mà quả là ông thấy việc này không hề có nửa điểm xấu, tất cả những gì cậu nhóc kia làm đều là suy nghĩ cho con trai ông, làm ông ngày càng nhớ về sự tồn tại của hắn.
" Chẳng phải lúc mới đầu mẹ còn bảo ai cũng phải đi xe bus đi làm hay sao? Giờ lại không ngừng chỉ trích nó như vậy. Hơn thế nữa, con hoàn toàn tự tin bản thân mình có thể giúp em con tốt nghiệp"- Tùng Lâm cực lực không coi lý lẽ. Cậu chỉ biết, nếu mình bị bắt ở cùng nhà với hắn, coi như trực tiếp đưa cho cho cái thòng lọng là được rồi.
" Cậu thực sự không muốn ở cùng tớ đến thế à?"- Chính Hiếu nói bằng giọng nghẹn ngào, thê lương đến cả Tùng Lâm cũng phải giật mình quay lại nhìn. Hắn đang cúi gằm mặt xuống dưới, có phải hay không do ảo giác mà cậu thấy đôi mắt hắn đang ướt chứ???
Thu Hằng nhìn thấy cảnh tượng ấy đến cực kỳ cảm động, trời ơi đây chính là trung khuyển công đích thực chứ còn gì!!! Đã thế nhan sắc còn thuộc hàng cực phẩm nữa. Loại này mà không phải nam chính Ngôn Tình thì đích thị chính là nam chính Đam Mỹ chẳng có sai... Thật đúng là khiến cho một con hủ thành tinh như bà cũng phải cảm thán xuýt xoa cuộc đời này vi diệu. Chắc chắn phải tóm lại thằng con rể này về cho bằng được:" Trẻ con đứa nào mà chẳng muốn chơi bời lêu lổng, như cái Ánh có khi lại chỉ hận không thể trốn khỏi nhà lặn mất tăm luôn ấy chứ. Hai đứa tụi con giận nhau phải không? Không phải Chính Hiếu đã đứng lên giảng hoà trước còn gì? Lại không chịu để yên cho nó. Con có phải nhỏ mọn quá không vậy?".
Tùng Lâm nghe thế mà vô cùng uất nghẹn, tên khốn này ra là diễn kịch để cho mọi người xem. Quả là có năng khiếu:" Bọn con lớn rồi, không có đi làm ba cái trò trẻ con ấy".
Thu Hằng nhìn cậu một cái đấy xem thường:" Chính Hiếu biết nghĩ như thế nên chắc chắn chuyện này từ đầu đến giờ đều là con bày ra chứ sao nữa? Nghe sặc mùi hờn giỗi, dẹp! Bây giờ nhanh chóng vác cặp sách lên. Buổi chiều trực tiếp theo Chính Hiếu về bên đấy ở. Quần áo mẹ sẽ chuyển sang luôn"- nói xong Thu Hằng lập tức đem cặp sách một bên ném thẳng cho cậu. Lệnh đuổi người.
"..."- dù sao cũng không còn sớm nữa, tốt nhất là cứ đi học cái đã. Dù sao đây cũng là nhà mình, Tùng Lâm không tin mình ngang nhiên bị đuổi đi.
Chính Hiếu cùng cậu bước xuống lầu ngồi vào trong xe, đang định nổ máy thì bỗng thấy Ngọc Ánh chạy hùng hục đến làm cậu giật mình. Không phải là muốn cảm ơn cậu vì phải chịu khổ thay nó ấy chứ?
" Anh Hiếu à, cho em một ít tiền tiêu vặt đi"- Ngọc Ánh thò tay vào từ cửa sổ của Chính Hiếu thản nhiên như đúng rồi.
"..."- không phải chứ?- Tùng Lâm mắt chữ O mồm chữ A á khẩu không còn gì để phát biểu. Với trình độ mặt dày kiểu này của em cậu, vẫn là lần đầu tiên được lĩnh ngộ.
Chính Hiếu cũng thản nhiên nở nụ cười, sau đó lấy từ trong ví ra một tấm thẻ đưa cho cô:" Nếu muốn rút tiền mặt thì gõ 150401 vào ô mật khẩu. Thế nhé, ở nhà nhớ phụ giúp bố mẹ một chút".
Ngọc Ánh đáp lời rồi nhanh chóng chạy biến lên nhà, như chỉ sợ nếu còn đứng đấy thêm một giây nữa, người còn lại trong chiếc xe ấy sẽ lao ra xé xác cô vậy.
" Không biết quan hệ của cậu và em gái tôi như thế nào. Nhưng nhà tôi không đến nỗi chút tiền tiêu vặt cũng phải ngửa tay xin của cậu. Chỗ tiền đó sẽ hoàn lại cho cậu sau"- Tùng Lâm biểu tình lãnh đạm nhìn ra ngoài cửa sổ. Cái thứ đáng mất mặt, mày bắt anh mày ngẩng đầu lên kiểu gì đây!
Chính Hiếu nghe vậy lộ ra hắc tuyến, không chịu để yên cho cậu tác oai tác quái, lập tức một câu đi vào lòng người:" Vậy em định giải quyết đống tiền hôm qua như thế nào đây?".
"..."- ai da! Quả thực mình mới là cái thứ đáng xấu hổ. Còn đi dè bỉu người ta chứ.
Chính Hiếu thấy cậu chột dạ cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, lấy tay xoa xoa đầu cậu nói:" Anh không phải có ý gì đâu. Anh là người có tiền, anh không có coi chút vụn vặt đấy là gì. Có điều, nếu em muốn trả ơn hộ Ánh, có thể thanh toán bằng nhiều hình thức: Một cái thơm má trừ đi 5% số tiền bị mất, một nụ hôn sâu 15%, một lần giải quyết dục vọng cho anh giảm một nửa số tiền. Còn nếu cưng chịu cùng anh chơi xếp hình, coi như số tiền ấy chưa từng tồn tại luôn".
Tùng Lâm nghe đến mặt đỏ phừng phừng không biết vì cái gì mà kích động:" Sao tôi phải thay nó làm giúp cậu? Nó có làm gì cũng không có liên quan gì đến tôi hết".
Là người nào vừa còn đòi thay mà em gái đòi lại chút thể diện chứ?- Chính Hiếu cười cười, quyết định không làm khó cậu nữa. Trọng tâm câu chuyện vốn không phải chuyện này:" Em không để ý mật mã thẻ của anh có gì lạ à?".
" Lạ chỗ nào?".
" Chẳng lẽ em quên luôn cả ngày sinh của mình sao?"- Chính Hiếu tiu nghỉu vì bị quê. Sao lúc nào cũng không chịu chừa