Mưa! Khiến bầu trời xám càng thêm vấn đục
Khiến tâm trạng mỗi lúc thêm u mờ hơn
Khiến ký ức đấy dần trở thành một nỗi ám ảnh chẳng thể ngơi
Nước mắt! Rơi xuống mỗi lúc càng thêm nặng trĩu
Mờ nhạt, dần nhòe đi
Thật khó để phân biệt màu của nước mưa hay vị của nước mắt.
Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai
Tôi đều không muốn nghe, chẳng muốn thấy, sợ hãi khi phải biết rõ sự thật
Trốn chạy là điều đơn giản nhất mà lúc này tôi có thể nghĩ ra
Đặt dấu chấm hết, để kết thúc mọi nỗi đau hiện tại
Nếu như đây là một cơn ác mộng
Xin hãy đánh thức tôi!
Trong một ngày mưa tầm tã, mây đen vây kín cả một bầu trời xám xịt, biển không ngừng dâng lên từng đợt sóng dữ dội, cuộn trào, cuộn trào.
Sóng liên tục đánh vào thành cầu một cách vô tình.
Một cô bé bảy tuổi với gương mặt ướt đẫm nước mắt, cả người hiện tại đã ướt sẫm vì cơn mưa lạnh lẽo cứ dây dưa mãi không dứt.
Một mình cô độc khóc nức nở giữa cầu, quanh cô bây giờ chỉ có nước mưa nhạt nhẽo và nước mắt mặn chát bầu bạn.
Dường như cô bé đã trải qua chuyện gì khó có thể chấp nhận được.
Trong cơn kích động, cô đã dại dột gieo mình xuống biển sâu khi đứng giữa cầu.
"Đừng mà!"
Một cậu bé trạc tuổi cô vừa nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng đấy, cậu không màng tất cả dùng hết sức có thể của mình chạy đến bên cô bé.
Khi cô sắp rơi xuống biển cậu đã nhanh chóng bám lấy bàn tay đang ướt đẫm nước mưa của cô.
Nhưng vì nước khá trơn nên chưa đầy nửa giây, hai bàn tay trẻ con non nớt ấy lại nhanh chóng tách ra.
Hai đôi mắt tuyệt vọng ấy phút chốc va vào nhau rồi lại phút chốc chia lìa.
Lần này cô bé đã hoàn toàn bị biển cả tàn nhẫn nuốt trọn!
"Không!"
Cậu bé thống khổ hét lên.
Nhưng thứ đáp lại cậu chỉ có tiếng nước mưa thê lương cùng với tiếng sóng gào rống ầm ĩ.
Phút bốc đồng, tâm trí cậu bé ngây thơ non nớt nghĩ rằng mình vẫn còn cơ hội cứu vãn, mình vẫn có thể sửa chữa sai lầm ngu ngốc không thể tha thứ vì lúc nãy đã vụt khỏi cô.
Kết cục chưa đầy một phút trôi qua, biển cả hả hê vì đã ôm trọn hai đứa trẻ vào lòng.
Chỉ là trong lúc cậu bé rơi xuống biển.
Một chiếc xe hơi tình cờ chạy ngang qua, chiếc xe đột ngột dừng lại chính tại nơi hai đứa trẻ nhảy xuống.
Một người đàn ông trung niên kinh ngạc vội vàng bước ra khỏi xe, người ngồi trong xe chưa biết tình hình bên ngoài thắc mắc hỏi.
"Có chuyện gì thế?"
Người đàn ông với vẻ mặt nghiêm trọng nói lớn.
"Nguy rồi! Vừa nãy tôi thấy một bé trai rơi xuống biển!"
Cơn mưa cuối cùng cũng đã dứt, mây mù phút cuối cũng đã tan, ánh sáng len lỏi qua từng tầng mây mỏng manh yếu ớt để soi xuống mặt biển tĩnh lặng màu xanh biếc.
Mười năm trôi qua, cũng chẳng còn ai nhắc đến thảm kịch của mười năm trước nữa.
Chỉ còn sót lại một người ngây ngốc bần thần những khi hồi tưởng lại về trận mưa ám ảnh đấy.
Trên một con đường nhỏ xinh đẹp, chạy dọc khắp đường đều là những cây hoa hoàng hậu màu vàng tươi căng tràn sức sống.
Học sinh