Khi Triền Duy vừa bước đến thì chó nhỏ đột ngột thay đổi từ thái độ ngoan hiền sang hung dữ hướng thẳng vào cậu mà sủa ầm ĩ ỏm tỏi cả lên.
Duy nhà ta cũng chẳng thua đâu, cậu lấy một cành cây khô nhỏ xíu ngồi chỏm xuống cạnh Hiển Thi đưa tay qua hàng rào chọc chọc vào râu chó con.
"Ngoan nào ngoan nào, chó con ngoan nào."
Càng chọc chó con càng điên tiết ngậm lấy cành cây nhỏ giành giật với Triền Duy.
Hiển Thi nhìn chó rồi nhìn tên trẻ trâu này lại mường tượng đến cảnh hai chú cún con đang cùng giành giật một khúc xương.
Cảnh này khiến cô cảm thấy khá hài hước, cũng có chút xíu đáng yêu.
"Cạch!"
Thanh âm chụp ảnh vang lên, cả người lẫn chó đều nhìn về hướng Hiển Thi.
"Cô làm gì thế hả? Đừng nói thấy tôi đẹp quá nên không cưỡng lại được mà chụp lén đấy."
Triền Duy lại chòm người đến phía trước nom nhìn xem cô ta vừa làm trò gì.
Ngạc nhiên khi nhìn thấy Hiển Thi chụp hình cậu đang giành giật cành cây khô với chó con.
Chó thì cũng dễ thương đấy, nhưng gương mặt điển trai của cậu lại bị che đi và thay vào đấy là filter của một chú chó mặt xệ đen thùi lùi được cài sẵn trên app.
"Nhỏ lưu manh, sao cô dám!"
Triền Duy sốc đến bay màu.
Cậu vội nhanh tay chụp lấy điện thoại muốn xóa đi tấm hình nhục nhã ấy.
Nhưng Hiển Thi lại để điện thoại ép sát vào ngực khiến hai tay cậu cứng đơ, tai thì đỏ lừ chẳng biết cách nào để tiếp tục tiến đến.
"Nhỏ lưu manh! Dám tự tiện chụp ảnh tôi còn dám thay mặt tôi bằng mặt..
ưm..
con chó."
"Tôi đã che mặt cậu rồi."
Hiển Thi hiển nhiên nói lý
"Nhưng đấy vẫn là thân hình của tôi."
Triền Duy hậm hà hậm hực phản đối.
"Vậy thì lát nữa tôi sẽ dùng photoshop thay thân hình cậu thành thân hình chó."
"Vậy cô hoàn toàn biến tôi thành chó luôn rồi."
Hiển Thi cảm thấy khá mắc cười nên lơ đãng mắt nhìn sang nơi khác.
"Còn cười chế giễu tôi."
Cô đứng dậy, để điện thoại vào cặp sách rồi thản nhiên bước đi.
"Là cậu tự suy diễn thôi."
Triền Duy nhìn theo bóng lưng cô nàng, hình dáng một thiếu nữ khó hiểu có một chút lưu manh, một chút trầm tĩnh, một chút dứt khoác và một chút tinh nghịch.
Cậu nhướn mày, bỗng chốc xuất hiện xíu xiu cảm giác tò mò về tính cách cá biệt của cô ta.
Triền Duy đủng đỉnh bước theo phía sau Hiển Thi, cậu lẩm bẩm cố ý để cho cô nghe thấy.
"Quả là gọi nhỏ lưu manh chính xác không sai."
Nhớ lại chuyện hôm qua Hiển Thi cũng đã giúp cậu gọi người mở cửa thư viện, dù sao thì cũng nhờ cô ta mà cậu không phải ngủ chơi vơi trong bốn bức tường tối lạnh lẽo, lời cảm ơn còn chưa kịp tuôn ra khỏi miệng thì cô ta đã cà chớn ghép cậu thành mặt chó.
Thật là muốn nuốt thì bị nghẹn, muốn nhả ra lại bị uất.
"Hôm qua cô tìm anh Toàn à, cô nói gì để anh ta mở cửa