Bà căm giận chỉ tay về hướng cô.
Hít lấy một hơi đầy mùi thuốc súng đạn.
Sau đấy cộc cằn quát một tràng.
"Con nhỏ hỗn láo đấy không có ở đây, nó bỏ đi lâu rồi.
Còn đi đâu thì tao đếch biết? Hết rồi, Cút đi! Đừng để tao nhìn thấy mấy bản mặt ứa gan của tụi bây lần nào nữa.
Một lũ mất dạy!"
Mắng xong bà ta xoay người ầm ầm trở vào trong nhà.
Ngay cả cổng cũng chặn kín lại.
Người đi rồi, không gian lại trở về trạng thái tĩnh lặng u tối vốn có của nó.
Hiển Thi không nói gì, nhìn cánh cửa đã đóng chặt lại một lần nữa cảm giác thất vọng dâng tràn trong lòng cô.
Cô lặng lẽ bước ra khỏi con hẽm.
Triền Duy lại lững thững bám theo sau nhưng cô nàng cũng chẳng nói gì.
Cậu nhìn thấy rõ một nỗi buồn khó tả ánh lên trong đôi mắt tinh khiết của HiểnThi.
Tuy có nhiều thắc mắc muốn hỏi nhưng cậu lại chọn cách yên lặng tránh việc làm phiền đến cô lúc này.
"Hải Hoa ư?"
"Cậu từng nghe cái tên này lần nào chưa nhỉ? Cảm giác có chút xíu quen quen nhưng lại chẳng nhớ?"
"Tại sao cô ta muốn tìm người này nhỉ?"
Nhịn nhịn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng nhịn méo nổi nữa mới ngập ngừng lên tiếng hỏi.
"Người tên Hải Hoa có quan hệ gì với cô vậy?"
Giọng Hiển Thi chững lại, rồi quay sang nhìn Triền Duy.
"Cậu không nhớ Hải Hoa?"
Triền Duy chớp mắt không ngờ cô nàng lại hỏi ngược lại mình nên ngớ ra, cậu chỉ tay về phía chính mình.
"Hải Hoa là ai? Sao tôi biết được?"
Hiển Thi có vẻ như đang suy tư chuyện gì.
Từ "cô ấy là bạn của tôi" muốn thốt ra nhưng kịp thời sửa lại.
Cô quay đầu lại, chỉ nhỏ giọng trả lời ngắn gọn.
"Đúng vậy, một người quen của tôi."
Câu trả lời này chẳng khác nào không trả lời.
Chính vì người là người quen của nhau nên nhỏ lưu manh này mới một thân một mình bất chấp nguy hiểm lặn lội đến cái nơi tối vắng teo này để tìm người chớ.
Không chỉ là người quen mà chắc chắn còn từng rất rất thân nữa.
Đang triền miên suy nghĩ thì lại nghe Hiển Thi chậm rãi gọi tên mình.
"Triền Duy."
"Gì?"
"Đừng để ý đến lời bà ta."
Triền Duy ngơ ra một lúc nhìn chằm chằm bóng lưng cô.
Tại sao lại nói câu này với mình.
Cái này có phải đang nghĩ cho cảm xúc của mình không nhỉ?
"Một chút cũng không."
Cậu cộc lốc trả lời nhưng giọng lại mềm nhẹ đến ngay cả bản thân mình cũng không ngờ đến.
Khi đi đến đường lớn, người qua kẻ lại đông đúc.
Hiển Thi chậm rãi quay lại nhìn cậu.
"Đến đây được rồi, đừng đi theo tôi nữa."
Triền Duy ngoan cố chối bỏ.
"Ai theo cô.
Tôi đang đi đường của tôi đấy."
Thấy Hiển Thi không trả lời, cậu nhận thấy vừa nãy mình hơi phũ nên kìm nhẹ giọng lại.
"Về đi, đừng bao giờ đến những con hẻm như thế này nữa.
Đừng để đến khi gặp phải nguy hiểm mới biết đến chữ hối hận."
Nói thì nói vậy thôi nhưng Triền Duy cũng không ngờ Hiển Thi lại bất ngờ gật đầu nghe lời mình.
Hiển Thi.
"Ừm."
Duy bị sốc tinh thần trong vài giây.
Cậu ngạc nhiên nhìn cô.
Không