Hiển Thi mím môi, hiểu thì có hiểu đấy nhưng cô không thể nào chấp nhận.
"Tôi không thể cứ thế bỏ qua cho ông ta được."
Triền Duy vò tóc trước của cô.
"Tôi không nói sẽ bỏ qua cho gã nha, tôi chỉ nói đừng đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm."
"Đối diện chính diện với ông ta không phải là con đường duy nhất."
Hiển Thi gỡ tay cậu ra, mất kiên nhẫn chỉnh lại mớ tóc trước đã bị cậu làm rối tung.
"Nói ý cậu ra đi?"
Triền Duy nhếch miệng, chợt đưa tay ấn vào nút đỏ dừng lại ở trạm kế tiếp.
"Trạm tiếp theo này gần đồn cảnh sát đấy."
"Hiểu ý rồi chứ."
Một lát sau.
Vì nữa nãy Triền Duy ấn vào nút đỏ nên chiếc xe buýt đến trạm dừng lại.
"Đã đến trạm công viên phần mềm Quang Trung, có ai xuống trạm này."
Chẳng có ai phản ứng lại với câu hỏi của người soát vé xe buýt.
Khi chiếc xe sắp lăn bánh thì đột nhiên có hai người cảnh sát nghiêm nghị bước vào.
Bước cạnh người đàn ông và khóa tay ông ta trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
Ông ấy vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi nhưng cũng vừa tức giận nghiến răng.
"Hai người làm gì vậy? Tại sao lại bắt tôi?"
"Ỷ thế mình là cảnh sát thì bắt người vô cớ được à, Thả ra nếu không tôi tố cáo mấy người."
Những người xung quanh cũng nháo nhào bàn tán.
"Đúng vậy, tự nhiên không nói không rằng bắt người ta?"
"Cho một cái lý do đi."
Một cảnh sát nhìn người đàn ông nghiêm túc.
"Xin lỗi, nhưng bọn tôi phải khóa tay anh trước vì anh có mang vũ khí bên người."
"Đề phòng anh làm loạn trên xe buýt khiến người dân vô tội bị thương."
Người cảnh sát khác thì lạnh lùng.
"Bọn tôi còn có bằng chứng anh ăn trộm ví tiền của hai người phụ nữ trên chuyến xe buýt này."
Nói xong, người cảnh sát đưa điện thoại của mình ra, một đoạn video ngắn quay chi tiết quá trình vi phạm luật của ông ta.
Người đàn ông kinh ngạc, hai mắt mở lớn không tin được.
Căm phẫn nghiến răng trừng mọi người xung quanh.
Bộ mặt hung tợn đến mức trẻ em vừa nhìn đã phải khóc rống khóc rú lên.
"LÀ AI?"
Chưa đợi ông ta làm hung làm dữ, một cảnh sát đã nhanh tay khống chế ông ta.
Sau đấy lấy ra hai chiếc ví từ trên người của gã đàn ông.
Hai người bị trộm vẫn ngơ ngác không hay biết đến khi cảnh sát xác nhận chủ nhân của hai chiếc ví.
Họ ngẩn ngơ ra, sau đấy ngạc nhiên, đến hốt hoảng rồi biết ơn.
Trước khi đi, người cảnh sát có nhìn qua Triền Duy, sau đấy mỉm cười nhẹ tán thưởng.
Xe buýt sau một trận bát nháo đã trở lại yên tĩnh, ai về chỗ nấy.
Bánh xe cũng dần chuyển động.
Hiển Thi nhìn Triền Duy vẫn đang ung dung chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cô nhỏ giọng.
"Người gửi video là cậu?"
Triền Duy xoay xoay nghịch điện thoại trong tay.
Cô cầm lấy điện thoại của cậu, môi nhoẻn lên hài lòng.
"Dứt khoát thật, không định cho người ta cơ hội xám hối nào."
Triền Duy tựa người vào ghế hít lấy một hơi không khí.
"Muốn xám hối thì vào đồn mà xám hối, tôi không có sở thích lằng nhằng với người ăn trên