Edit: Bom
Beta: Hoàng lan
Bức ảnh hoàng hôn ngọt ngào nhất cư dân mạng bình chọn đã tặng cho vợ chồng sếp tổng một món quà bí ẩn của nhà tài trợ——
Một tour du lịch nghỉ dưỡng ở đảo Maldives.
Bạch Nhân nghe được tin thì vui mừng như một đứa trẻ.
Nghỉ phép miễn phí, còn tiết kiệm được cả chi phí du lịch tuần trăng mật.
Kỳ nghỉ tuần trăng mật này cũng nhờ có Lý Thuần Phong ban tặng.
Mà Lý Thuần Phong cũng đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của công cụ người, làm tốt vai trò “tình địch” trong show tình cảm, cuối cùng rút lui như công thần.
Trước khi đi, cậu ta rủ Bạch Nhân đến khu rừng ven hồ.
Bên bờ hồ là những hàng cây xanh mướt, sóng nước trong như mặt gương, Lý Thuần Phong mặc chiếc áo len và quần túi hộp thời thượng cậu ta đã mặc khi hai người gặp nhau lần đầu tiên, trên tay cầm một cây guitar gỗ.
Cậu ta nhìn cô từ xa, đàn hát bài "Gặp em trong gió mùa hè" tặng cho Bạch Nhân, chính thức vẻ vang tạm biệt cô ——
"Hy vọng chị có thể thực hiện được ước mơ của mình, leo lên đỉnh các vì sao, gặt hái được thật nhiều hạnh phúc."
Cậu ta nhẹ nhàng khảy dây đàn guitar trong tay, dây đàn phát ra âm điệu nhẹ nhàng: "Tôi không có gì để tặng chị, bài hát này là giai điệu tự nhiên xuất hiện trong đầu tôi vào cái đêm gặp chị."
"Cảm ơn cậu, Lý Thuần Phong."
Lý Thuần Phong thoải mái cười cười: "Tôi nhớ rõ những gì chị với tôi, chị nói chị đã phải cố gắng rất rất nhiều mới có thể trông như không cần bỏ ra nhiều công sức. Tôi nhất "thính" chung tình, có lẽ là vì hoàn toàn không biết gì về... quá khứ của chị."
Bạch Nhân ngồi trên ghế đá công viên cùng cậu ta, làn gió xuân ấm áp thổi qua, yên lặng lắng nghe cậu ta nói.
Lý Thuần Phong đặt cây đàn xuống, tiếp tục nói: "Điều tôi muốn nói cho chị biết là mấy ngày nay, tôi đã đến quê nhà của chị, đến nơi chị đã từng sống, cũng đã ăn món kem sữa chua chị đã ăn khi còn nhỏ."
Bạch Nhân kinh ngạc nhìn cậu ta: "Cậu tới nhà tôi?"
Cậu ta nhìn mặt hồ sóng gợn lăn tăn ở xa xa, khóe miệng nở nụ cười rạng rỡ: "Đừng hiểu lầm, không phải tôi muốn phá hoại gia đình chị đâu, chỉ là vấn đề của bản thân tôi thôi. Tôi không phục những gì chị nói với tôi nên tôi đã đi tìm hiểu quá khứ của chị, đi trên những con đường và con ngõ chị đã đi qua, còn gặp được bạn học cũ của chị... Mà trên đường trở về, tôi đã nhìn nhận lại trái tim mình, nhìn nhận lại cảm giác của tôi với chị một lần nữa."
"Cậu gặp bạn học cũ của tôi sao? Ai vậy?"
"Cái này không quan trọng."
"Người kia có nói xấu tôi không? Trước đây tính tình tôi không được tốt lắm, làm mất lòng không ít người."
Lý Thuần Phong chống hai tay lên ghế, thoải mái nói: "Anh ta nói với tôi, chị là một cô gái rất dũng cảm."
Làn gió nhẹ khẽ thôi bay những sợi tóc bên tai cô, Bạch Nhân hơi mím môi: "Vậy sao?"
"Chị có muốn nghe thử cảm giác bây giờ của tôi đối với chị không?"
Bạch Nhân thẳng thắn nói: "Đương nhiên."
Lý Thuần Phong quay lại liếc nhìn Trần Hoài Kiêu đang len lén quan sát hai người, sau đó lặng lẽ nói nhỏ vào tai Bạch Nhân một câu.
Nói xong, cậu ta mang theo cây đàn của mình, đi dọc theo con đường đá vụn ven hồ.
Bạch Nhân đứng dậy tiễn cậu ta, lớn tiếng nói với cậu ta: "Người hầu nhỏ, đi sao?"
Lý Thuần Phong đưa lưng về phía cô, tiêu sái vẫy tay, chào tạm biệt: "Đi đây."
Mắt cậu ta rất chua xót, nên không dám ngoảnh đầu lại.
...
Trong lúc hai người trò chuyện bên bờ hồ, tất cả ống kính của "Mùa hè tình yêu" đều quay chụp từ đầu đến cuối khuôn mặt oán giận của Trần Hoài Kiêu.
Vị sếp tổng này lúc đầu rất khinh thường, nhưng đến khi nhìn thấy Lý Thuần Phong đánh đàn lại có chút cáu kỉnh đẩy máy quay phim đi.
Nhưng anh trai quay phim lại không thèm đếm xỉa đến, liên tục quay khuôn mặt oán giận và cả vẻ mặt nôn nóng, bất an, không được tự nhiên nhưng vẫn cố gắng kìm nén của Trần Hoài Kiêu khiến khán giả cười ngặt nghẽo——
"Trần tổng bề ngoài thì làm như không quan tâm nhưng bên trong thì mmp (*) rồi."
(*) mmp: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ* M-Ẹ M-ÀY”.
"Trần tổng: hai người đó còn thì thầm to nhỏ với nhau nữa kìa!"
"Trần tổng: Có gì mà nhà tư bản không thể nghe hả?"
...
Bạch Nhân từ rừng cây nhỏ đi ra, nhìn thấy Trần Hoài Kiêu đang dựa vào gốc cây, đút hai tay vào túi, đôi mắt híp lại nhìn cô.
"Đi thôi, về nào."
Trần Hoài Kiêu đi theo sau cô, cùng cô bước trên con đường rừng, cành lá khô dưới chân phát ra tiếng xào xạc
Thấy Trần Hoài Kiêu mãi không nói gì, Bạch Nhân phá vỡ bầu không khí im lặng trước: "Anh không tò mò cậu ta nói gì với em à?"
Trần Hoài Kiêu trầm giọng nói: "Hoàn toàn không tò mò."
"Ồ."
Bạch Nhân nhún vai, không hỏi thêm nữa.
Một lúc sau, Trần Hoài Kiêu thấy cô có vẻ như không định chủ động giải thích, liền nắm cổ tay trắng nõn mảnh mai của cô: "Nè."
Bạch Nhân cảm nhận được lòng bàn tay của người đàn ông này hơi đổ mồ hôi, quay đầu lại cười nói: "Không phải anh không muốn biết sao?"
“Anh không hỏi.” Trần Hoài Kiêu vẫn mạnh miệng.
“Được rồi.” Bạch Nhân thản nhiên nói: “Thật ra cũng không có gì.”
Trần Hoài Kiêu đợi một lúc lâu, thấy cô không nói gì tiếp nữa, lập tức lo lắng gọi: "Bạch Nhân!"
Bạch Nhân vòng tay qua cổ anh, vẻ mặt nghiêm túc: "Anh trai, anh không tin em sao?"
"Anh tin."
"Vậy là được rồi."
"..."
Bạch Nhân buông anh ra, bước nhanh về biệt thự trong rừng.
Để Trần Hoài Kiêu ở lại một mình, vẻ mặt ấm ức.
Khu vực bình luận bùng nổ-
"Xong rồi, tôi nghĩ Trần Hoài Kiêu gây chuyện thật rồi."
"u1s1 (*), cái tên tình địch Lý Thuần Phong này... khá lợi hại đấy."
(*) U1S1: Sự kết hợp của cả chữ cái và số, chữ viết tắt này là viết tắt của有 一 说 一 (yǒuyīshuōyī) có nghĩa là “trung thực”. Nó thường được sử dụng ở đầu câu khi bạn sẽ thẳng thắn với ai đó, kiểu “có sao nói vậy”.
"Đau lòng thay Trần tổng."
"Chỉ có mình mị thích nhìn vẻ mặt bứt rứt của Trần Hoài Kiêu thôi sao?" "Bị vợ bắt chẹt gắt gao luôn."
"Hình tượng thê nô bền chắc luôn rồi."
...
Vào ngày cuối cùng của “Mùa hè tình yêu" tổ chương trình đã sắp xếp một cảnh “Khu vườn tỏ tình”.
Dưới giàn hoa lãng mạn được xây dựng đặc biệt ở phía sau vườn hoa của biệt thự, từng nhóm khách mời tiến hành "thật lòng tỏ tình" lần cuối cùng ——
Những điều bình thường chưa từng nói với nhau đều sẽ được thổ lộ dưới giàn hoa.
Vợ chồng ảnh đế dẫn đầu bước vào khu vườn tỏ tình, tay nắm tay đi dọc con đường cỏ dài và giàn hoa hồng, thong thả bước đến khu vườn tỏ tình lãng mạn.
Những vị khách mời khác có thể nhìn thấy họ từ sân thượng trên tầng hai của biệt thự, cũng có thể nghe thấy tiếng bọn họ qua micrô hai người đang đeo.
Trương Đạc vẫn nắm thật chặt tay của Lâm Thiến Tích, sắc mặt có vẻ như hết sức lo lắng.
Lâm Thiến Tích cảm nhận được mồ hôi trong lòng bàn tay của người đàn ông này, thoáng ngạc nhiên nhìn anh ta: "Honey, anh có gì muốn nói với em sao?"
Hầu kết của Trương Đạc lên xuống, mấy lần muốn nói nhưng cứ nhìn vào máy quay, anh ta lại không nói được gì.
Lâm Thiến Tích nhéo nhẹ vào lòng bàn tay anh ta, nhìn anh ta với ánh mắt dò xét, như đang hỏi anh ta có phải đã quên thoại rồi không.
Bọn họ đã phải luyện tập rất nhiều lần cho đoạn tỏ tình kết thúc này, thuộc như cháo từng câu từng chữ thoại ngọt ngấy.
Sao quên thoại cho được?
Trương Đạc nắm tay Lâm Thiến Tích, trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: "Anh nhớ lần đầu tiên gặp em, em chỉ là diễn viên áo rồng (*) trong phim trường, mặc trang phục cung nữ đi trên đường cung điện tường đỏ ngói đen. Lúc anh đi qua, em ngẩng đầu lên nhìn anh."
(*) Nguyên văn 小龙套 – tiểu long sáo hay áo rồng là một trang phục đồng bộ trong Hí kịch, làm diễn viên áo rồng đại ý chỉ một diễn viên nho nhỏ mới tiến vào showbiz.
Lâm Thiến Tích kinh ngạc nhìn Trương Đạc, không hiểu sao anh ta lại nói lời này, đây rõ ràng không phải là lời thoại hai người đã hẹn trước.
Trương Đạc tiếp tục nói: "Có điều, mặc dù em bắt đầu từ diễn viên áo rồng nhưng em vẫn từng chút từng chút khiến khán giả công nhận mình. Anh nhớ lần đầu tiên chúng ta diễn chung, đó là một cảnh hôn trong mưa, em
rất chuyên nghiệp, không bị NG, một lần là qua. Nhưng điều anh muốn nói với em là, lúc ấy, tim anh thật sự đập rất nhanh."
Lâm Thiến Tích không dám tin nhìn Trương Đạc: "Anh Đạc..."
"Sau này chúng ta từ từ đến với nhau, có lẽ là do chúng ta quá xứng đôi nên vừa mới bắt đầu, quan hệ của chúng ta đã được các fan cp điên cuồng theo đuổi, cho nên mỗi lần chúng ta xuất hiện trước công chúng dường như luôn có cảm giác làm bộ, cứ như chúng ta đến với nhau không phải vì tình yêu mà chỉ là vì để cho bọn họ hài lòng."
Anh ta chỉ vào ống kính máy quay được lắp đặt phía trên giàn hoa: "Nhưng mà Thiến Tích, em biết không, anh quyết định ở bên em trước giờ vẫn luôn là vì trái tim anh, chứ không phải vì bọn họ."
Mắt Lâm Thiến Tích cũng đỏ hoe: "Anh Đạc, trong cảnh hôn dưới mưa đó, không chỉ có mỗi tim anh đập loạn xạ thôi đâu. Em gả cho anh cũng là vì trái tim của em. Nhưng mà, nhưng mà em cũng sợ như vậy sẽ gây bất tiện cho anh, cho nên... không dám nói ra."
"Thiến Tích, đêm nay chúng ta không diễn nữa được không?"
"Không diễn nữa. Anh Đạc, từ nay chúng ta không bao giờ diễn nữa!"
Trương Đạc ôm chặt Lâm vào lòng, ôm hôn những giọt nước mắt trên khuôn mặt cô.
Màn ảnh dần dần làm mờ bóng dáng của bọn họ, đạn mạc bình luận trên màn hình cũng không ngừng cảm thán——
"Huhuhu, vợ chồng ảnh đế ngọt ngào quá!"
"Ăn đường phải nhìn cái cặp này này."
"Mị thực sự cảm động rồi."
"Mọe ơi, hai người này xứng đôi quá!"
"Không ngờ cuối cùng lại có cú plot twist (*) như vậy! Thật quá đặc sắc rồi."
(4) Một plot twist là một sự thay đổi triệt để theo hướng hoặc kết quả mong đợi của cốt truyện của một cuốn tiểu thuyết, phim, chương trình truyền hình, truyện tranh, video game, hoặc các tác phẩm mang tính tự sự khác.
"Cặp đôi này đỉnh vl, trong giới giải trí hiếm có tình yêu thật sự như vầy lắm."
...
Bạch Nhân nghe được lời hai người nói thì vô cùng xúc động.
Cô đã nhiều lần nhìn thấy hai người bọn họ giao lưu với nhau lúc offline, tập luyện cách thể hiện tình cảm trước ống kính, còn tưởng hai người chỉ là vợ chồng trên hợp đồng.
Không ngờ đằng sau lại có một màn thổ lộ chân thành đến vậy, hóa ra cả hai đều thích nhau đến vậy.
Bạch Nhân lau sạch nước mắt nơi khóe mắt, quay sang nhìn Trần Hoài Kiêu.
Trần Hoài Kiêu khẽ nhíu mày, nhìn cô như một kẻ ngốc: "Gì thế?"
"Anh không cảm động à?"
Anh thoáng tỏ vẻ khinh thường: "Có gì hay đâu mà cảm động?"
"Anh, cái người này đúng là lòng dạ sắt đá."
"Cảm ơn, đó giờ vậy rồi."
"Vậy thì người đàn ông đó giờ vậy rồi, đêm tỏ tình tối nay anh cũng không có gì để nói với em à?"
“Em có gì muốn nói với anh sao?” Trần Hoài Kiêu hỏi ngược lại.
"Em không có!"
"Anh cũng không có!"
Bạch Nhân bực bội đi xuống lầu, đón Trương Đạc và Lâm Thiến Tích quay lại.
Nhưng không ngờ, hai người lại vừa nói vừa cười đi ngang qua —
"Đoạn vừa rồi đúng là một ý tưởng bất ngờ tuyệt diệu (*)."
(*) Gốc là Thần lai chi bút (神来之笔) ý chỉ giây phút thăng hoa tới bất ngờ trong khi sáng tác văn chương, thường dùng để diễn tả một đoạn văn, ý nghĩ tuyệt diệu bất ngờ
"Phản ứng của người hâm mộ chắc chắn sẽ rất tốt!"
"Vừa rồi người đại diện đã gọi cho anh, nói là có thêm hai show tình cảm mời chúng ta đó."
"Lời tỏ tình chân thành này thật sự có hiệu quả nhỉ."
Bạch Nhân kinh ngạc nhìn bọn họ: "Vừa rồi... vừa rồi hai người đang diễn à?"
Lâm Thiến Tích quay lại nhìn máy quay đã ngừng ghi hình, cười bí hiểm: "Đạo diễn nói đêm tỏ tình này phải có plot twist, thế nào, chúng tôi diễn tốt lắm đúng không?"
"..."
Bạch Nhân lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt, nghẹn họng xoay người đi lên lầu, trở lại sân thượng.
Dáng người cao lớn của Trần Hoài Kiêu dựa vào lan can chạm khắc trong vườn, ánh đèn sao trên cỏ chiếu vào khuôn mặt tuấn tú sắc sảo của anh, khóe môi nhếch lên nở nụ cười sáng tỏ.
Bạch Nhân xấu hổ đi tới, đứng ở bên cạnh anh: "Anh biết từ trước rồi đúng không?"
“Đừng tin vào bất cứ cảm xúc chân thật nào của show giải trí.” Mấy năm qua, Trần Hoài Kiêu đã chứng kiến rất nhiều chuyện thật giả trong giới, dửng dưng nói: “Cũng đừng tin vào những show tình cảm."
"Hiện tại chúng ta đang quay show tình cảm."
"Đó là lý do tại sao anh dễ dàng tha thứ cho việc em ở chung với Lý Thuần Phong nhiều ngày như vậy mà không đánh cậu ta."
Bạch Nhân không vui đá anh một cái: "Anh dám?"
Trần Hoài Kiêu sớm đã đoán trước được, nhanh chóng né tránh.
"Vậy thì anh ghen cũng là vì muốn hợp tác diễn với em để thu được hiệu quả từ show giải trí thôi sao?"
"Anh không có ghen."
"Mạnh miệng!"
Bạch Nhân chuẩn bị rời đi thì Trần Hoài Kiêu kéo cô lại.
Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Trần Hoài Kiêu lại dùng sức ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô: "A Nhân, phối hợp diễn với em thì tính là gì đâu. Cho dù em có muốn sao trên trời, anh cũng sẽ hái xuống cho em."
Bạch Nhân bật cười: "Hiện tại máy quay cũng đã tắt rồi, anh diễn với em cái gì nữa hả, màn tỏ tình lãng mạn còn chưa bắt đầu đâu."
"Coi như là diễn tập đi.” Nói xong, anh liền cúi người xuống, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Bạch Nhân bị hôn đến không thở nổi, mấy lần đẩy anh ra: "Anh vừa nói nếu em muốn sao trên trời anh cũng sẽ hái cho em đúng không?"
"Ừ."
"Nhưng mà em hái sao để làm gì trời? Không ăn được, cũng không dùng được, có điều nếu anh muốn tặng truyền thông Xán Tinh cho em thì em sẽ không từ chối đâu." Cô duỗi đầu ngón tay ra làm một động tác chút xíu: "Không cần nhiều quá đâu, một chút cổ phần công ty là được rồi."
"Bạch Nhân, có phải em không hiểu đây chỉ là một ví dụ hay không vậy?"
"..."
Máy quay theo sau Trương Đạc và Lâm Thiến Tích vô tình quét sang tầng hai. Khán giả nhìn thấy Trần Hoài Kiêu và Bạch Nhân ở trên lầu hôn môi, màn hình lập tức đầy dấu chấm hỏi—
"Các chị em! Màn hình vừa rồi lag ra cái gì vậy?"
"Móa nó, vợ chồng sếp tổng hôn nhau ở lầu hai kìa!"
"Yên tâm đi, mị đã chụp ảnh màn hình rồi, ở khúc 45 phút 23 giây."
"Tui còn cố tình tua lại xem nữa đó. Đúng vậy, quy mô không tầm thường đâu nha, nụ hôn kiểu Pháp tiêu chuẩn đấy nhá"
"Cặp đôi này dính nhau mọi lúc, mọi nơi thật."
"Mọe, ngọt thế!!!"