Tôi sửng sốt, “Làm sao có thể! Em cũng có phải là chị đâu.”
Tôi rất tự mình biết mình, bản thân chẳng phải là dạng đẹp đẽ gì, trước không nói tới Lý Hào Kiệt, riêng việc một người hoàn hảo như Lương Khanh Vũ thích tôi, có lẽ cũng là do phúc phận tôi tu được từ kiếp trước.
“Nhưng mà chuyện này, nếu như là do người khác làm thì khả năng người đó thích em là lớn nhất. Làm như vậy, em và Lương Khanh Vũ chia tay, lại sinh ra hiềm khích với Lý Hào Kiệt, người này chẳng phải là ngư ông đắc lợi sao?”
Khương Thanh phân tích rõ ràng đâu ra đấy.
Tôi cảm thấy lời của chị ấy cũng không phải không có đạo lý.
Chỉ là…
“Phạm vi sinh hoạt của em nhỏ như vậy, chị bảo em nghĩ ra một người đàn ông thứ ba thì ngay cả giới hạn lựa chọn cũng không có nữa.”
Tôi cười khổ nhìn về phía Khương Thanh.
Sau đó, Khương Thanh lại trò chuyện với tôi về một vài chủ đề khác, chủ yếu là về công việc của chị ấy, gặp phải mấy vị khách kỳ lạ.
Tôi bị chị ấy trêu chọc đến cười không ngừng.
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nhưng tôi và Khương Thanh đều không phát hiện.
Mãi đến tận khi chúng tôi nghe thấy tiếng thắng xe bén nhọn truyền đến từ phía đường cái đối diện.
Tôi nghiêng đầu nhìn, là một chiếc xe thể thao.
“Mercedes Benz?!”
Tôi vẫn chưa nhận ra, chỉ nghe tiếng Khương Thanh nói tới nhãn hiệu xe.
Đồng thời thấy chị ấy nuốt nước miếng ‘ực’ một cái.
Giây tiếp theo, cửa xe như một bên cánh chim nâng lên, tôi nhìn thấy Lý Hào Kiệt bước xuống từ ghế lái phụ và đi về phía tôi. Trong vẻ mặt nghiêm túc lẫn khí thế áp đảo kia giống như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy!
Trong lòng tôi run lên.
Tôi đứng dậy, phản ứng đầu tiên chính là muốn chạy!
Thế nhưng người đàn ông đi quá nhanh, không đợi tôi di chuyển, anh ấy đã đi tới trước mặt rồi nắm lấy cánh tay tôi, “Sao em ra ngoài mà không nói với anh một tiếng?”
“Chẳng qua em chỉ muốn ăn với Khương Thanh một bữa cơm mà thôi.”
“Vậy di động của em thì sao? Sao lại không nghe điện thoại!” Người đàn ông nhìn tôi.
Tôi lấy di động ra, thấy điện thoại đã tắt, định mở lên, nhưng lại hết pin.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi mở điện thoại, “Đừng phí sức nữa, bị anh làm hết pin rồi.”
“…”
Bị anh ấy làm hết pin?
Tôi nhớ lúc ra ngoài di động gần như còn full pin mà…
“Ôi chao, người đẹp~”
Lúc Lý Hào Kiệt muốn kéo tôi về nhà, một người khác từ trên xe bước xuống.
Người đó hành động liền mạch, lướt qua chúng tôi, rồi trực tiếp đi về phía Khương Thanh, tay phải khoát lên trên vai trái, hơi hơi cúi người, “Lại gặp nhau rồi, có phải chứng minh rằng chúng ta rất có duyên với nhau không?”
Là Ngô Tiến An.
Khương Thanh nhìn hắn một cái, lườm nguýt, “Chị đi trước đây.”
“Đừng mà, người đẹp! Em còn chưa cho tôi biết tên em nữa mà!”
Ngô Tiến An muốn đuổi theo lại bị Lý Hào Kiệt lạnh lùng cảnh cáo, “Quay lại, không thì không cho cậu mượn chiếc xe này nữa.”
Chỉ một câu nói đã khiến Ngô Tiến An lập tức thu hồi đôi chân đang muốn đuổi theo Khương Thanh, dùng tốc độ ánh sáng đứng bên cạnh chúng tôi, hắn nhìn tôi, cười ha ha, “May mà cô để bọn tôi tìm thấy dễ dàng, nếu như còn không tìm được nữa, anh hai của tôi chắc sẽ báo cảnh sát lục soát khắp thành phố mất thôi.”
“Dạ?”
Tôi ngẩng đầu nhìn Lý Hào Kiệt.
Người đàn ông kia liếc Ngô Tiến An một cái, “Cậu đúng là nói nhảm, đi lái xe đi.”
“Vâng vâng!” Ngô Tiến An mặc dù vui vẻ đồng ý, nhưng vẫn không nỡ rời mắt khỏi bóng lưng của Khương Thanh.
Hắn chở chúng tôi về nhà, lúc đưa tôi lên lầu, Lý Hào Kiệt vẫn lạnh lùng không nói.
Trong lòng tôi cũng vô cùng thấp thỏm.
Không biết anh ấy đang bực mình chuyện gì, là vì xế chiều hôm nay tôi hiểu lầm anh ấy, đến tối còn không nhận điện thoại của anh ấy sao…
Càng lo lắng hơn là không biết sau khi về nhà sẽ xảy ra chuyện gì…
Lúc cửa nhà mở ra, nhìn thấy đèn đuốc bên trong sáng trưng, tôi lại cảm thấy hơi sợ hãi.
Tôi thậm chí còn nghĩ đến việc Lý Hào Kiệt liệu có nhốt mình lại hay không?
Hoặc là…
Lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, Lý Hào Kiệt duỗi tay một cái, kéo tôi vào trong phòng.
Trái tim tôi lúc ấy bỗng chốc căng thẳng, theo bản năng nói câu xin lỗi, “Xin lỗi, em…”
Lời vừa nói được phân nửa, đột nhiên lại bị người đàn ông ôm lấy.
Ôm chặt lấy.
Tôi sững sờ tại chỗ, lỗ tai dán lên lồng ngực người đàn ông.
Một khắc kia, tôi chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập mạnh mẽ.
Mãi đến mấy giây sau, tôi mới nghe được giọng nói của người đàn ông truyền đến từ trên đỉnh đầu, “Em biết không, suýt chút nữa anh đã phát điên rồi, anh tưởng em và Lương Khanh Vũ bỏ đi cùng nhau, đã tìm người điều tra thông