Sắc mặt Phan Ngọc tái đi, nhưng rất nhanh đã đáp lại: “Sao chép gì chứ? Đó đều là do Tống Duyên Khanh ganh ghét tài năng của Duyên Minh, vừa hay ngày trước có quen biết với Trần Linh nên mới làm ra mấy chuyện kia để hãm hại con bé!”
“Thật không?” Phan Ngọc tái mặt giải thích một câu, nghe lời nói của bà ta, tôi chỉ thấy buồn cười: “Không chỉ có mình tôi nói đó là tác phẩm của Trần Linh, tôi tung tin này ra rất nhiều người trong ngành cũng đã giám định rồi. Muốn trách thì chỉ có thể trách Tống Duyên Minh ngu xuẩn thôi, tác phẩm của Trần Linh có nét đặc sắc riêng rõ ràng như vậy, chị ta sao chép lại chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ!”
“Thôi, đi về đi.”
Lý Hào Kiệt kéo tôi bỏ đi.
Phan Ngọc muốn tiến lên kéo tôi lại nhưng bị Tống Cẩm Dương giữ lại.
Dẫu sao thì bọn họ chỉ có thể đắc tội với tôi thôi, chứ không dám động đến Lý Hào Kiệt.
Anh dẫn tôi vào trong tòa nhà, rồi tự nhiên đi về hướng nhà của anh.
Tôi đứng yên tại chỗ hỏi: “Lý Hào Kiệt, tối qua anh ở chỗ Tống Duyên Minh đúng không?”
“Ừ, hôm qua cô ấy…” Lúc Lý Hào Kiệt nói đến đây thì ngập ngừng một chút, dường như anh đang đắn đo điều gì đó, sau đấy mới nói: “Cô ấy tự sát ở bên ngoài, may mà có người đi đường phát hiện kịp thời nên mới cứu được một mạng.”
“Nếu tối hôm nào chị ta cũng tự sát thì hôm đấy anh cũng phải ở bên chị ta sao?” Nói xong, tôi cười châm biếm: “Cũng đúng thôi, chị ấy là vợ sắp cưới của anh mà.”
Lý Hào Kiệt nhìn ra tôi đang giận, anh không nói cũng không trả lời, mà chỉ giơ tay định ôm tôi vào lòng.
Tôi lùi về sau một chút tránh đi, rồi hỏi: “Này Lý Hào Kiệt, chuyện con của chúng ta, anh kiểm tra thế nào rồi? Có đúng như lời chị ta nói không?”
“Anh sai người đi điều tra rồi, tạm thời chưa có chứng cứ gì cả.” Lý Hào Kiệt đáp.
Tôi không biết anh có đang trả lời lấy lệ hay không nữa.
Nhưng một thương nhân tài giỏi thì nhất định cũng sẽ là một diễn viên tài ba.
Nếu anh muốn gạt tôi thì rất khó để tôi có thể tìm ra được sơ hở.
“Ừm, vẫn còn một chuyện nữa. Em đang tìm việc, sau này em sẽ ở nhà của mình, như vậy về sau anh và Tống Duyên Minh sẽ tiện hơn.”
Tôi nói xong, hàng lông mày của Lý Hào Kiệt đã nhíu lại.
Anh ta nhìn tôi hỏi: “Em ghen à?”
“Đây không phải là kết quả mà anh mong muốn sao?” Tôi cũng không phủ nhận.
Dù tôi muốn lôi tình cảm mình dành cho Lý Hào Kiệt từ trong tim ra, để anh hoàn toàn trở thành một người thừa với mình.
Nhưng lúc tôi thử làm như vậy, mới phát hiện ra đây là chuyện không thể thực hiện được.
Lý Hào Kiệt nhìn tôi đang đứng cách anh hai bước, đôi mắt sắc lẹm của anh ánh lên một tia ấm áp: “Anh xin lỗi, để bồi thường, anh sẽ dọn tầng phía dưới phòng làm việc của anh để xếp cho em một không gian riêng, em thấy thế nào?”
Dưới phòng làm việc của anh cũng chính là tầng áp chót của tập đoàn Hào Thiên.
Ở đó thì dù phòng làm việc cũ của Tống Duyên Minh có gần tập đoàn Hào Thiên đến mấy cũng không thể gần bằng nơi này được.
“Em thấy anh làm thế này rất giống với hoàng đế đối xử với các phi tần tranh sủng thời xưa. Hoàng đế thưởng cho hoàng hậu mấy quả vải, quý phi ghen thì ngài chuyển hẳn một cây vải đến để vỗ về. Em, không cần, em muốn đến… công ty thiết kế Vũ Phong.” Tôi đáp.
Công ty thiết kế Vũ Phong bây giờ chắc đã thay người hết rồi, tôi đến đó khả năng cao là chẳng còn ai nhận ra nữa.
“OK, em đi lúc nào cũng được.” Vẻ mặt của Lý Hào Kiệt không có chút bất ngờ nào.
Như thể biết trước là tôi sẽ từ chối, cho nên anh chỉ nói qua quýt cho xong.
Điều này khiến tôi đã ý thức được điều gì đó…
Tôi nói: “Nhưng em vẫn muốn lấy tầng phía dưới lầu của anh, còn dùng để làm gì thì em còn phải nghĩ đã.”
Tôi cứ tưởng Lý Hào Kiệt sẽ thấy hơi khó xử với yêu cầu này của mình.
Dẫu sao dưới tầng của tập đoàn Hào Thiên thường là phòng của giám đốc điều hành, còn có các văn phòng quản lý cấp cao nữa. Cho tôi? Sao có thể!
Chuyện khiến tôi ngạc nhiên là Lý Hào Kiệt trực tiếp nói một câu: “Được, trong vòng ba tháng anh sẽ dọn cho em.”
Tôi ngẩn ra.
Anh lại nói tiếp: “Điều kiện là không được quay lại nhà của em nữa mà phải sống cùng anh.”
Điều kiện này đổi lại nguyên một tầng của tập đoàn Hào Thiên…
Chắc là chỉ có kẻ ngốc mới không đồng ý thôi.
“Được, em không về nữa.”
Tôi đồng ý ngay.
Tôi và Lý Hào Kiệt về nhà, điều khiến tôi bất ngờ là anh chỉ thay một bộ đồ rồi lại đi luôn.
“Anh đi đâu vậy?”
Tôi hỏi anh.
Thật ra tôi hỏi câu này rất