Tôi ngẩng đầu lên, không khỏi ngây ra.
Nhìn thấy là người đồng nghiệp không cùng phòng thiết kế tên là Vương Thanh Thanh.
Ngày trước vì tôi và cô ấy cùng thiết kế một hạng mục cho một tòa nhà, cho nên chúng tôi thường đi chung với nhau
Không phải thân thiết gì, nhưng cũng coi là có quen biết.
Tôi gật gật đầu.
Sau khi cô ấy ngồi xuống, tôi cúi đầu tiếp tục ăn cơm thì nghe thấy cô ấy nói: “Tống Duyên Khanh, hôm qua em thấy tổng giám đốc Lý đến đón chị, mấy tấm màn hình led ngày hôm qua chính là chị đúng không ạ?”
“… Không phải tôi.”
Tôi lập tức phủ nhận.
“Vì sao chị không thừa nhận! Người ta đều nói tổng giám đốc Lý là chồng sắp cưới của chị gái chị, nhưng lúc em thấy sếp lớn đến đón chị hôm qua, có vẻ sếp rất tốt với chị đấy chứ…”
Có lẽ vì Vương Thanh Thanh nhỏ hơn tôi hai tuổi, cô ấy mới ra trường chưa được bao lâu nên con người còn rất đơn thuần.
Do gần đây những người và sự việc mà tôi tiếp xúc khiến tôi có phần cảnh giác, tôi nhìn cô ấy rồi nói: “Như thế không phải tôi là người thứ ba hay sao?”
“Dạ?”
Rất rõ ràng là Vương Thanh Thanh đã bị lời nói của tôi làm cho ngây ngốc.
Sau đó cô ấy lập tức xua tay, kích động giải thích: “Em không có ý đấy đâu! Em cũng không hề nghĩ như vậy!”
Lúc nói chuyện, cô ấy bỗng đập chiếc đũa vào nhau, khiến cho một chiếc rơi xuống sàn rồi lăn đến bên chân tôi.
Tôi nhặt lên giúp cô ấy.
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của Vương Thanh Thanh, tôi cũng có hơi ngại, khẽ lắc đầu: “Chuyện đó thật sự không liên quan đến tôi, người hôm qua mà cô nhìn thấy có khả năng cũng không phải là tôi, mà là chị gái tôi.”
“Nhưng mà…”
“Thật sự không phải là tôi!”
Tôi nhìn chằm chằm vào cô ấy khẳng định một câu.
Dẫu sao chuyện tôi và Lý Hào Kiệt đi với nhau mà truyền ra ngoài, dù Vương Thanh Thanh không nghĩ ngợi gì, cũng sẽ có người cố ý dùng chuyện này để thêu dệt tin tức mất.
Vương Thanh Thanh dường như ý thức ra được điều gì đó.
Cô ấy ra sức gật đầu nói: “Đúng đúng, không phải là chị, không phải là chị!”
Lúc tan làm buổi tối, tôi đi từ công ty ra rồi vô thức đi về phía đầu đường phía trước.
Lúc đi được hai bước tôi mới sực nhớ ra, Tống Duyên Minh mang thai rồi. Lý Hào Kiệt chắc chắn sẽ ở bên chị ta, làm sao còn có thể…
Lúc tôi đang tự mình phủ định thì nhìn thấy đầu đường phía trước có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ ở đó!
Trái tim tôi siết chặt, định quay đầu đi. Nhưng trái tim lại muốn bảo tôi đi lên phía trước.
“Không thể, không thể được!”
Tôi tự cảnh cáo chính mình, có một vài chuyện một khi nhường bước thì muôn đời vạn kiếp cũng không thể trở lại được nữa.
Tôi rảo bước quay trở lại công ty.
Tăng ca.
Tôi ngồi xuống bàn làm việc bắt đầu làm bản thiết kế của hợp đồng mới ký hôm trước.
Lúc hoàn thành được hơn một nửa, tôi ngẩng đầu lên, sắc trời bên ngoài đã tối đen. Tôi lại nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ đêm.
Giờ này chắc chắn Lý Hào Kiệt đã đi rồi.
Tôi thu dọn đồ đạc rồi xuống tầng, lúc đi đến đầu đường, tôi vô thức liếc nhìn về phía trước thì thấy chiếc xe đó vẫn dừng ở chỗ cũ.
Đèn xe mở sáng choang.
Trong đêm tối, ánh sáng màu vàng đó vô cùng chói mắt.
Tôi không đi qua đó, mà mượn đêm đen đi về chỗ chiếc xe không nhìn thấy được, rồi bắt một chiếc taxi về nhà.
Ngày thứ hai.
Ngày thứ ba.
Liên tiếp một tuần Lý Hào Kiệt đều ở đó đợi tôi.
Sau này tôi sợ, nên buổi chiều mỗi ngày đều sắp xếp cho mình công việc kiểm tra hạng mục ở công trường.
Lý Hào Kiệt không ở đó chờ tôi nữa và cũng không liên quan gì tới tôi.
Cứ như vậy, thời gian một tháng thấm thoát trôi qua.
Ngày nào tôi cũng vùi mình vào công việc, không hề để bản thân mình nghỉ ngơi hay có suy nghĩ vẩn vơ nào cả.
Chỉ là hôm đó, buổi chiều công ty có cuộc họp nên tôi bị gọi về.
Họp xong là đúng giờ tan làm.
Lúc tôi đang đứng trên đường thì nhìn thấy xe của Lý Hào Kiệt đã không còn đỗ ở đó nữa.
Khoảnh khắc đó, trái tim của tôi có phần mất mát. Nhưng tôi đã tự an ủi chính mình.
“Cũng tốt, cũng tốt thôi mà.”
Ngày hôm sau vừa hay là cuối tuần, tôi cũng được nghỉ ngơi một ngày.
Khương Thanh đúng dịp đang ở trong nước nên chị ấy rủ tôi đi spa.
Thật ra một người như tôi trừ công việc ra, cũng không quá hưởng thụ cuộc sống. Đặc biệt là tôi không quá để tâm đến chuyện dưỡng da này nọ.
Nhưng không thể không nói, đi spa quả thực rất thoải mái.
Tối qua khi hai người chúng