Tống Duyên Minh nắm lấy tay tôi, ánh mắt lại hướng về người đằng sau tôi.
Trong khoảng khắc, tôi cảm giác sâu sắc có một ánh mắt lạnh lùng xuất hiện sau lưng mình.
Không cần nghĩ tôi cũng biết chuyện này là thế nào.
Tôi xác nhận Tống Duyên Minh đứng vững, mới buông tay ra, cũng không quay đầu lại nói, "Diễn đủ chưa? Ở đây khắp nơi đều có camera, chị lại muốn diễn tiết mục tôi đẩy ngã chị làm chị hư thai sao?"
"Chị không có."
Tống Duyên Minh đứng đó với đôi mắt đã ngấn nước, nhìn về phía sau lưng tôi.
"Trên đời này có nhiều chuyện trùng hợp vậy sao? Tổng giám đốc Lý vừa xuất hiện tôi liền đẩy chị ngã, chị ngốc hay là coi tổng giám đốc Lý là đồ ngốc?" Tôi hỏi chị ta.
"Chị không có..."
Ánh mắt Tống Duyên Minh lúng liếng đảo quanh đầy lúng túng, dường như giây kế tiếp sẽ lọt tròng rơi xuống mất.
Tôi cũng lười đáp lại, nói: "Chị từ từ mà tố cáo với tổng giám đốc Lý, nói tôi với chị cãi nhau, sau đó nói tôi muốn đẩy chị làm chị sảy thai, tùy ý."
Lúc này, tôi không muốn giải thích bất kỳ điều gì nữa.
Mệt mỏi!
Tối về đến nhà, tôi vừa muốn nghỉ ngơi đã nhận điện thoại của Tô Mai.
Cô ấy ngỏ ý muốn thiết kế lại khoảnh đất trước cửa nhà hàng lại một chút.
Bởi vì bộ phận công trình chiều nay đã đi rồi, ý cô ấy là muốn tôi đi xem, hôm nay có thể đem bản vẽ thiết kế theo kịp không.
Vì chuyện này, hai người còn đặc biệt lái xe đến đón tôi.
Sau đó đưa tôi ngắm nghía khoảnh đất trước cửa nhà hàng, nói muốn làm một hồ cá nhỏ, trên mặt sẽ lắp một tấm kính dày.
Tôi đo đạc và bàn bạc với bọn họ một chút, rồi quay về nhà làm lại bản vẽ mới.
Cái này thật sự không khó, chỉ là bọn họ đã có cách nghĩ của mình đối với hình dáng của hồ cá nên tôi phải sửa lại mấy lần.
Lúc đi ngủ đã hơn một giờ khuya.
Sáng sớm hôm sau, tôi khó khăn rời giường đến công ty, đón một vị khách, còn là một hạng mục căn hộ.
Cơ bản là trao đổi cách nghĩ.
Bởi vì cả đêm không ngủ ngon, buổi chiều tôi xin nghỉ về nhà đánh một giấc.
Không biết ngủ bao lâu, tôi bị tiếng gõ cửa gọi tỉnh.
Tôi mơ màng ôm bộ dạng ngái ngủ ra mở cửa.
Cửa vừa mở khóa đã bị người bên ngoài đẩy vào, đụng thẳng vào mặt tôi!
Bởi vì bị đau nên cơn buồn ngủ của tôi cũng giảm đi phân nửa.
"Duyên Minh đâu!"
Người tiến vào là Phan Ngọc.
Mắt bà ta đỏ hoe, vành mắt rất đen, vẻ mặt vô cùng tiều tụy.
Vừa nhìn thì biết đã khóc nhiều, hơn nữa còn có dáng vẻ không được nghỉ ngơi đầy đủ.
Mặc dù có chút hối hận khi mở cửa, nhưng mở đã mở rồi, tôi có thể làm gì nữa?
Tôi xoa mặt, hỏi: "Tìm chị ta thì đến chỗ tôi làm gì?"
"Duyên Minh đâu?"
Hai tay Phan Ngọc đặt lên vai tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, lại dùng âm thanh khẩn cầu nói: "Xin cô, nói cho tôi biết, Duyên Minh đang ở đâu?"
Tôi rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, nhìn Phan Ngọc với vẻ mặt không hiểu, "Tìm chị ta thì đến chỗ tôi làm gì? Chị ta sao có thế đến chỗ tôi được chứ?"
"Duyên Minh nhất định ở chỗ mày!"
Phan Ngọc khẳng định nói.
"Tại sao? Chị ta ở chỗ ai cũng không thể là chỗ của tôi được."
Tôi có chút nghi ngờ.
Phan Ngọc này có phải uống lộn thuốc không vậy.
Bà ta nhìn tôi, dường như cảm thấy tôi không nói dối, cả người giống như quả bóng xì hơi, đặt mông ngồi xuống đất, hai mắt vô thần nhìn phía trước, lầm bầm nói năm chữ, "Duyên Minh mất tích rồi."
"Cái gì?"
Tôi có chút không ngờ tới.
Phan Ngọc ngồi ở đó, lí nhí kể lại: "Tối hôm qua, Duyên Minh không về nhà, chúng tôi tưởng rằng con bé đi đâu nên không để ý. Nhưng hôm nay chúng tôi đã nhận được cuộc gọi từ điện thoại của Duyên Minh..."
Nói đến đây, bà ta dừng một chút, nước mắt theo viền mắt chảy xuống, "Chúng tôi nhận điện thoại, bên đó lúc đầu không có âm thanh gì cả, sau đó thì có giọng nói của mấy tên đàn ông rồi cúp máy."
"... Chị ta bị bắt cóc?" Tôi ngờ vực nhìn Phan Ngọc, "Nếu bị bắt cóc thì báo cảnh sát chứ, tìm tôi có tác dụng gì?"
Phan Ngọc ngẩng đầu nhìn tôi, "Nhưng bọn họ nói, hôm qua lúc Duyên Minh đến công ty tìm mày, đã cãi nhau với mày!"
Thì ra là vì nguyên nhân này!
Tôi lập tức