Tôi vội trốn đi.
Trong lòng cảm thấy có chút buồn bực, vừa rồi tôi không hề thấy bóng dáng Tống Cẩm Chi đâu, sao bà ta lại ở đây?
Ngay sau đó, tôi nghe thấy Tống Cẩm Chi nói: “Tôi vừa mới hỏi thăm thử, cháu gái tôi vừa mới đòi nhảy lầu ầm ĩ cả lên, kết quả là bị mẹ nhìn thấy, lần này khả năng cao là không qua nổi.”
Khi ấy, tôi sực nhớ ra chuyện lúc trước, mau chóng cầm điện thoại lên và bắt đầu quay video.
Theo cuộc điện thoại lần trước, rõ ràng Tống Cẩm Chi đã làm giả di chúc.
Nếu bà nội thật sự gặp chuyện không may, tôi chẳng biết tương lai còn xảy ra chuyện gì nữa.
Còn trong cuộc điện thoại lần này, Tống Cẩm Chi có đá qua chuyện di chúc giả một chút, đề cập tới cả việc phân chia cổ phần công ty và tài sản không cần quá chênh lệch, nếu không sẽ rất dễ khiến người ta hoài nghi.
Thật ra, tôi chẳng có chút cảm tình nào với Tống Cẩm Chi và Tống Cẩm Dương, nhưng nếu so ra, tôi vẫn hi vọng Tống Cẩm Chi giành được nhiều tài sản hơn.
Đợi sau khi Tống Cẩm Chi nói chuyện xong và rời đi, tôi mới về lại khu nội trú.
Lúc này, Tống Tuyết đang ở trong ICU, bên ngoài không có ai.
Tống Cẩm Chi, Tống Cẩm Dương đều không ở đây.
Xem ra khi bà nội hôn mê, bọn họ cũng chẳng thèm giả bộ nữa.
Tôi nghĩ tới việc Lý Hào Kiệt còn đang ở trong bệnh viện, vì tránh sau này chạm mặt khiến cả hai càng thêm xấu hổ, tôi bèn rời đi trước.
Đảo mắt một cái đã tới thứ hai.
Những thông tin liên quan đến cuộc thi thiết kế đã được phát thông báo trên trang web công ty.
Vì để kêu gọi mọi người báo danh, công ty còn sẽ dành ra một tuần làm công tác tư tưởng cho nhân viên.
Trong cuộc thi lần này, sáu công ty trang sức tốt nhất cộng thêm mấy phòng làm việc dưới trướng của Hào Thiên đều tham gia.
Tuy trước mắt chỉ có quy tắc vòng đấu loại và bán kết, còn quy tắc của trận chung kết chưa được tiết lộ một chữ nào.
Nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy, Lý Hào Kiệt nhất định sẽ tự mình đến trong trận chung kết.
Hiện tại, tôi chỉ muốn làm một nhân viên bình thường dưới trướng anh, không muốn có bất kỳ liên quan gì với người đàn ông ấy nữa.
Tuy cuộc thi lần này có tổng tiền thưởng lên tới ba tỷ rưỡi, hơn nữa chỉ cần tiến vào trận chung kết thì sẽ có tiền thưởng khiến cho tôi có chút xiêu lòng.
Nhưng cũng chỉ xiêu lòng một chút mà thôi.
Tan họp, khi tất cả đồng nghiệp còn đang thảo luận về cuộc thi thiết kế, tôi đã trở lại chỗ làm việc của mình.
Giờ cơm trưa.
Vương Thanh Thanh đặc biệt chạy tới trước mặt tôi, hào hứng gặng hỏi: “Tống Duyên Khanh, cuộc thi thiết kế này chị định làm gì?”
“Tôi không tham gia.”
Tôi vùi đầu ăn cơm, tranh thủ trả lời cô ấy.
Cô ấy chớp mắt, nhìn tôi bằng ánh mắt khó tin: “Cái gì? Chị không tham gia!”
“Không tham gia.”
“Nhưng có tiền thưởng kìa! Nghe đồn hình như mức tiền thưởng cao nhất hơn một trăm ba mươi triệu lận! Em nghĩ toàn bộ nhân viên của công ty sẽ tham gia.”
Vương Thanh Thanh dường như vẫn không tin.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn cô ấy rồi cười khổ: “Nhiều công ty và phòng làm việc tham gia như vậy, người tài tầng tầng lớp lớp, cho dù tôi dùng hết tất cả vốn liếng của mình cũng chưa chắc đã vào được trận chung kết.”
“Nhưng…”
Vương Thanh Thanh tựa hồ muốn phản bác, nhưng lại cảm thấy tôi nói có lý.
Chiều nào tôi đi thăm Tống Tuyết sau khi tan sở.
Bà tỉnh vào ngày thứ hai, lại trở về phòng bệnh bình thường.
Bởi vì tình trạng sức khỏe của mình nên thời gian phẫu thuật lùi lại bốn ngày, đặt lịch ở cuối tuần.
Ngày phẫu thuật, tôi đến bệnh viện rất sớm.
Tôi vào phòng bệnh, Tống Tuyết nhìn thấy tôi, ánh mắt sáng lên, vui vẻ nói: “Khanh, con đến rồi.”
“Vâng, bà nội. Hôm nay bà cảm thấy thế nào?”
Tôi vừa bước vào vừa nhìn xung quanh. Trừ Tống Tuyết vẫn luôn nằm ở phòng trong và dì Trần đang ngồi cạnh giường, trên tay bưng chén cháo ra thì trong phòng bệnh chẳng có ai cả.
Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi đều không ở đây.
Tống Tuyết húp một ngụm cháo, thở dài thườn thượt: “Tốt hơn nhiều rồi, sáng nay bác sĩ có tới kiểm tra.”
“Vâng, vậy là tốt rồi.”
Tôi gật nhẹ.
Lúc ấy, tôi cho rằng Tống Cẩm Dương và Tống Cẩm Chi nhất định sẽ đến.
Nhưng tôi ở trong phòng bệnh với Tống Tuyết suốt hai tiếng cũng không nhìn thấy bóng dáng của họ. Khi đồng hồ sắp điểm mười giờ, có một bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng đi tới, giới thiệu với Tống Tuyết: “Chào