Sắc trời u ám, trong phút chốc tôi cũng không nhận ra là ai.
Lúc đang định hỏi anh là ai thì người kia tiến về trước một bước.
Trên mặt tôi tràn đầy nghi vấn, lên tiếng hỏi: “Ngô Tiến An?”
Sao lại là hắn ta?
“Làm gì vậy? Cô nghĩ tôi thích đến đón cô lúc nửa đêm à!”
Ngô Tiến An quan sát nét mặt của tôi cũng chả khác gì việc tôi nhìn hắn ta. Hắn ta lôi chìa khóa xe xa, hướng về phía chiếc xe thể thao cao cấp cách đó không xa, ấn một cái: “Mau lên xe đi, một hồi nữa anh đây còn có việc.”
“Cảm ơn anh, tự tôi về là được.”
Tôi có ấn tượng không tốt với Ngô Tiến An, cũng không muốn ở chung với hắn ta.
Lúc đầu, Ngô Tiến An không phản ứng, chỉ tự mình lên xe. Khi tôi đi tới giao lộ muốn gọi xe thì xe thể thao của Ngô Tiến An mang theo tiếng động cơ rít gào trước mặt tôi: “Đừng lằng nhằng nữa. Mau lên xe đi, nếu không phải anh cả kêu tôi tới đón tôi, cô nghĩ tôi sẽ đến đón cô sao?”
Lý Hào Kiệt?
Biết là anh, trong lòng tôi căng thẳng.
Do dự một chút, tôi vẫn ngồi lên chỗ ghế phụ.
Tôi mới vừa lên xa, điện thoại của Ngô Tiến An vang lên tiếng chuông.
Ngô Tiến An nhìn thoáng qua một cái lập tức nhận cuộc gọi, tôi nghe thấy hắn ta nói: “Đón rồi. Bà cô của anh còn không vui lòng theo em đi đâu, hận không thể khiến em cầu xin cô ta đó.”
“...”
Tôi liếc nhìn Ngô Tiến An.
Sao người này lại như thế!
Còn chưa nói câu gì, người này trực tiếp ném điện thoại lên tay tôi: “Nghe đi.”
Sau đó, hắn khởi động xa, nhấn chân ga rồi “vèo” như bay ra ngoài.
Tôi nhìn điện thoại trên đùi, chần chừ một chút rồi cảm thấy chuyện này đúng là nên nói với Lý Hào Kiệt một tiếng.
Tôi cầm điện thoại lên: “Alô.”
“Không sao chứ?”
Đầu kia điện thoại truyền tới giọng nói dịu dàng của Lý Hào Kiệt.
Giọng nói của anh như có khả năng chữa trị, nhưng khi tôi nghe xong, tâm trạng chua xót không thể nói rõ.
Tôi cầm điện thoại, đầu gật nhẹ: “Không có việc gì! Cảm ơn anh đã cho người tới đón tôi, nếu không tôi cũng không biết phải làm sao.”
“Xin lỗi, chuyện này anh không tiện đón em, chỉ có thể kêu cậu ta đi đón.”
“Không sao, tôi…” Tôi muốn nói một chuyện nhưng khi được một nửa lại sửa miệng, chỉ nói ba chữ: “Cảm ơn anh!”
Sau khi bị nhốt trong cục cảnh sát, tôi đã suy nghĩ chuyện Tống Tuyết gặp sự cố khi phẫu thuật là ngoài ý muốn hay có người cố tình.
Nếu như do người cố ý gây ra, Tống Duyên Minh không phải không có hiềm nghi.
Vừa rồi tôi vốn định nhờ Lý Hào Kiệt tìm người điều tra giúp tôi.
Nhưng nếu Tống Duyên Minh có dính líu trong chuyện này…
Ở đầu bên kia điện thoại, Lý Hào Kiệt dường như nghe ra sự chần chừ của tôi nên hỏi: “Làm sao vậy? Có phải là có chuyện gì hay không?”
“Không có, tôi chỉ hơi mệt thôi, cảm ơn anh!”
Ngoại trừ cảm ơn, tôi cũng không biết nên nói cái gì.
Về chuyện điều tra việc này, tôi nghĩ tôi chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Mất đi tấm thẻ của Tống Tuyết, tôi không có tiền.
Phương pháp có tiền nhanh nhất trước mắt, trừ bán nhà thì chỉ có…
Cuộc thi thiết kế!
Tôi cúp điện thoại, giao cho Ngô Tiến An, hắn ta dùng khóe mắt nhìn tôi một cái, sắc mặt cũng tốt hơn chút: “Cô Tống, cái kia… Đột nhiên, tôi cảm thấy lời vừa rồi của tôi hơi quá đáng, xin lỗi cô.”
“... Không sao.”
Ngô Tiến An nghe tôi nói không sao thì bắt đầu hỏi tôi: “Cô có thể kể tôi nghe một chút về chuyện của Khương Thanh không? Gần đây, tôi gọi điện thoại cho cô ấy mà cô ấy gần như đều tắt máy.”
Thì ra là thế.
Tôi tức khắc hiểu ra Ngô Tiến An chẳng tự nhiên mà có thái độ tốt với tôi như vậy.
Nhưng tôi biết rõ Khương Thanh sẽ không thích loại ăn chơi trác táng nhưng hắn ta nên trả lời thay cô ấy: “Khương Thanh sẽ không thích anh, tôi cảm thấy anh Ngô vẫn nên dành tinh lực đặt trên người cô gái khác đi.”
“Hừ, sao có thể!” Ngô Tiến An rõ ràng không phục: “Cô ấy chỉ cần đi theo tôi, cũng không cần ở trên máy bay, bay tới bay lui suốt ngày, tôi nuôi cô ấy, chỉ cần cô ấy thích, tôi sẽ mua tất.”
“Nuôi cô ấy? Nuôi cả đời sao? Không bao giờ… nuôi người phụ nữ khác nữa sao?”
Tôi nhìn Ngô Tiến An, hỏi thẳng hắn ta.
Thật ra, hắn ta không trả lời thì tôi cũng biết rõ đáp án.
Không thể nào.
Quả nhiên, sau khi tôi hỏi xong, Ngô Tiến An ho khan hai tiếng, mãi cho đến khi tới nhà, chúng tôi cũng không nói thêm gì nữa.
Ngày hôm sau, tôi lập tức đến chỗ