"Lý Hào Kiệt?" Tiếng gọi này là hành vi vô thức của tôi.
Gọi xong tôi thấy hối hận ngay.
Nhưng người đàn ông đó đã nghe thấy, anh ngẩng đầu lên nhìn tôi, tuy rằng sắc đêm quá tối tăm, tôi không nhìn rõ được ánh mắt anh, nhưng lại nghe thấy một tiếng cười khổ: "Trước kia anh không thích em gọi cả họ lẫn tên anh, mong em gọi anh là Hào Kiệt, bây giờ, em gọi cả họ lẫn tên anh, anh lại thấy vui."
"Tổng giám đốc Lý, sao anh lại ở đây?"
Không biết tại sao lời anh nói lại khiến trái tim tôi thắt lại, có cảm giác chua xót thoảng qua luẩn quẩn trong lòng.
"Anh sao, anh cũng không biết nữa." Giọng điệu của Lý Hào Kiệt có vẻ phiền muộn, anh đứng dậy, hỏi tôi: "Em định đi đâu đây? Có cần anh đưa em đi không?"
"Không cần đâu."
Tôi không muốn nói với anh chuyện tôi đi bệnh viện.
"Anh đưa em đi, dù sao cũng để anh gặp được em rồi." Lý Hào Kiệt bước lên phía trước.
Tôi nhìn rõ gương mặt anh, chỉ một lúc không gặp mà tôi đã cảm thấy anh hơi tiều tụy rồi.
Có thể chỉ là ảo giác.
Tôi muốn tự đi, nhưng Lý Hào Kiệt không cho.
Bất đắc dĩ, tôi chỉ có thể nói với anh, tôi muốn đến bệnh viện Thánh Tâm.
Thực ra nội tâm của tôi rất mâu thuẫn.
Phán đoán của não bộ muốn tôi đề phòng Lý Hào Kiệt, anh là người của Tống Duyên Minh.
Nhưng hành vi của tôi, trái tim của tôi, tiềm thức của tôi, đều tin tưởng anh.
Đến cả tôi cũng khinh thường chính mình.
Chúng tôi đến bệnh viện Thánh Tâm, tôi lên thăm Tống Tuyết, Lý Hào Kiệt cũng đi theo tôi.
Tôi đứng bên ngoài phòng bệnh ICU, nhìn bà yên lặng nằm trong đó, hai mắt nhắm nghiền, vẫn là dáng vẻ mà mỗi ngày tôi nhìn thấy, không có một chút thay đổi nào.
Chỉ số hiển thị trên máy móc xung quanh dường như cũng không có biến hóa quá lớn so với trước kia.
Chỉ là dường như có gì đó không giống lắm.
Bởi vì tôi không phải người học Y, không hiểu những thứ đó lắm.
"Lúc trước ông nội anh cũng đến thăm bà." Lý Hào Kiệt đứng bên cạnh tôi, cất tiếng nói.
"Ông Lý?" Tôi quay đầu nhìn về phía Lý Hào Kiệt, có vẻ bất ngờ.
"Đúng vậy." Lý Hào Kiệt gật đầu: "Lúc trước, sau khi Tống Duyên Minh nhảy lầu, bà Tống gọi điện cho ông nội anh, nói về cuộc hôn nhân này, nhưng ngay lúc đó ông nội anh đã từ chối."
"Có thể hiểu được."
Ban đầu Tống Duyên Minh hại tôi, tôi vạch trần trò đạo nhái của chị ta.
Dẫn đến việc hình tượng của hai chúng tôi trong lòng Lý Nam Hào tụt dốc không phanh, chắc chắn nói thế nào ông cũng không muốn bất cứ ai trong số hai chúng tôi làm cháu dâu.
"Nhưng, sau khi ông nội đến thăm bà Tống thì đổi ý, đích thân gọi Tống Duyên Minh tới nhà, nói rằng đồng ý cuộc hôn nhân này."
Lý Hào Kiệt nói xong, trái tim tôi siết lại.
Đồng ý rồi?
Thế không phải là sắp kết hôn rồi sao?
Cũng tốt.
Cũng tốt.
"Ừm, vậy chúc mừng chị và anh..." Chữ rể ấy, tôi chưa kịp nói, người đàn ông kia đã ôm lấy tôi từ đằng sau.
Tôi nghe thấy đôi môi mỏng của anh ghé sát vào tai tôi và nói: "Tống Duyên Khanh, anh có thể cưới cô ấy, nhưng anh sẽ không chạm vào cô ấy, cả đời này cũng không chạm vào cô ấy, người phụ nữ mà anh chạm vào, người phụ nữ khiến anh cam tâm tình nguyện chạm vào chỉ có mình em."
"Tổng giám đốc Lý..."
"Đừng gọi anh như thế." Lý Hào Kiệt ôm lấy tôi từng đằng sau và hỏi: "Em sống ở đâu?"
Giọng nói của anh có vẻ khàn khàn.
Mang theo vẻ ái muội.
Tôi biết rất rõ, một khi trả lời, sẽ là con đường thế nào.
Nhưng tôi ngốc nghếch thế đấy, luôn bị anh mê hoặc, tôi nói với anh tôi sống ở đó.
Chúng tôi vào phòng chăm sóc, Lý Hào Kiệt bế tôi lên, nhẹ nhàng đặt lên giường, đè cơ thể anh lên: "Tống Duyên Khanh, anh muốn em..."
Có lẽ, có lẽ là vì được chiều chuộng mà sinh ra kiêu ngạo.
Tôi nhìn anh và hỏi: "Anh nói anh chưa từng chạm vào Tống Duyên Minh, vậy đứa con của chị ta..."
"Không phải con anh."
Đáp án của Lý Hào Kiệt khiến tôi chấn động!
"Không phải con anh?" Tôi nhìn anh với vẻ nghi hoặc: "Sao anh biết được?"
Bàn tay của người đàn ông kia di chuyển từng chút một, làm động tác dạo đầu, đôi đồng tử đen thẫm ấy nhìn tôi vô cùng nghiêm túc: "Anh chưa từng chạm vào cô ấy, ít nhất là khi