"Duyên Khanh." Tống Duyên Minh kéo tay tôi, mặt mũi chân thành mà hỏi: "Cô có thể nói cho tôi biết, trong ba năm nay đã xảy ra chuyện gì không?"
"Muốn biết à?"
Tôi nhìn chị ta với vẻ ngờ vực.
Không biết chị ta thành thật, hay đang đặt bẫy tôi đây...
"Ừm, muốn biết!" Tống Duyên Minh kéo tay tôi, vẫn ra dáng một người chị như trước đây: "Tôi hỏi mẹ rồi, hỏi cả ba rồi, nhưng kiểu gì họ cũng không chịu nói với tôi, chỉ nói tôi không kết hôn cùng anh Lý..."
Thực ra Tống Duyên Minh của bây giờ giống một người chị tốt hơn.
Hoặc là chị ta thực sự mất trí nhớ.
Hoặc là kĩ năng diễn xuất của chị ta tốt hơn trước nhiều.
Tôi ngẫm ngợi rồi hỏi chị ta: "Vậy cô nói cho tôi biết trước, tại sao cô lại cảm thấy cô sẽ kết hôn với Lý Hào Kiệt? Dù sao thì trước khi kết hôn hai người cũng vừa quen biết không lâu."
"Chúng tôi... chúng tôi từ nhỏ đã biết nhau rồi mà."
Tống Duyên Minh nhìn tôi, mặt mũi rất vô tội.
"Từ nhỏ đã biết nhau? Sao tôi không biết nhỉ? Cô nói cho tôi biết đi."
Tôi muốn biết xem, Lý Hào Kiệt và Tống Duyên Minh rốt cuộc có lý do gì để không ở bên nhau không được.
Tống Duyên Minh bị câu hỏi của tôi hỏi đến đớ ra.
Chị ta nhìn tôi, ánh mắt trống rỗng, dường như đang suy nghĩ.
Nhưng chị ta nhanh chóng ôm đầu đau đớn ngồi thụp xuống: "Đầu tôi đau quá... đau quá..."
"Không sao chứ?"
Tôi ngồi xuống, muốn nhìn xem có phải chị ta đang giả bộ không.
Trong mắt Tống Duyên Minh ngập đầy nước mắt, hai tay ôm đầu, cơ thể dường như đang run lên, có vẻ rất đau đớn.
Bất kể là thật hay giả.
Tôi gọi điện thoại gọi xe cấp cứu.
Trong lúc chúng tôi đang đợi xe cấp cứu, Trịnh Thảo bước ra, nhìn thấy Tống Duyên Minh, nói thẳng: "Tống Duyên Khanh, đây không phải người chị làm vợ của tổng giám đốc Lý nhà cô sao?"
"Hả?"
Trịnh Thảo vừa nói vậy, Tống Duyên Minh một giây trước còn đau đớn đến mức chật vật đột nhiên ngẩng đầu lên.
Túm lấy cô ấy: "Cô nói gì cơ? Tôi là vợ của ai cơ?"
Trong mắt chị ta ngập đầy nước mắt.
Tống Duyên Minh túm lấy như vậy khiến Trịnh Thảo sợ hết hồn, nhìn tôi như gặp phải quỷ rồi lại nhìn cô ấy, "Tổng, tổng giám đốc Lý đó..."
"Tổng giám đốc Lý nào?"
"Lý Hào Kiệt đó."
Trịnh Thảo nói xong, sợ quá co cẳng chạy mất.
Tống Duyên Minh lấy tay ôm đầu, nhưng mắt lại nhìn về phía tôi: "Cô ấy, cô ấy vừa nói, tôi là vợ của anh Lý, tại sao các người lừa tôi?"
"Cô ấy đang lừa cô."
Tôi bình tĩnh nói.
"Không... không, nhất định là cô đang lừa tôi, các người đang lừa tôi! Tại sao lại lừa tôi!"
Trong đôi mắt của Tống Duyên Minh ngoài nước mắt ra, còn có cả bất an.
Và ngờ vực.
Dáng vẻ này nhìn thế nào cũng không giống giả bộ.
Nhất thời tôi thấy hơi mờ mịt.
Khi chị ta túm lấy tôi, bàn tay vẫn đang run không ngừng, biểu cảm đau đớn, dường như đầu chị ta vẫn đang tiếp tục đau.
Lúc này xe cứu thương đã tới.
Bác sĩ hỏi tình hình của tôi, tôi báo tên bệnh viện Thánh Tâm rồi đi.
Tôi đến công trường một chuyến.
Tối đó Lý Hào Kiệt ngồi trên xe có tài xế lái tới đón tôi.
Ở trên xe, tôi không kiềm lòng được mà kể lại chuyện chiều này.
Lý Hào Kiệt nghe vậy, im lặng một lúc rồi mới nói: "Chuyện này chỉ có thể quan sát tình hình, anh cũng hỏi một số bác sĩ tâm lý rồi, họ nói kiểu của Tống Duyên Minh là mất trí nhớ có chọn lọc."
Sau đó, Lý Hào Kiệt kể lại những lời bác sĩ tâm lý nói cho tôi.
Đại khái là Tống Duyên Minh không chỉ mất trí nhớ mà còn nhận định những căn nguyên sai lầm, thay đổi nó theo suy nghĩ, để nó biến thành kí ức mới.
Tôi nghe xong, nhất thời không hoàn hồn được.
"Còn có thể như vậy được sao?" Tôi nhìn Lý Hào Kiệt với vẻ nghi ngờ: "Vậy hành vi bây giờ của chị ta rốt cuộc có phải giả bộ không?"
"Không biết được, bác sĩ nói cũng có trường hợp sau khi mất trí nhớ thì thay đổi tính nết."
Lời của Lý Hào Kiệt khiến tôi khá mơ hồ.
Nhưng tôi lại cảm thấy, tính cách của Tống Duyên Minh bây giờ giống với tính cách mà chị ta trước giờ vẫn ngụy trang.
Có khi nào bản thân chị ta hi vọng mình mang tính cách như vậy, cho nên khi mất trí nhớ và sắp xếp lại kí ức, thay đổi luôn cả tính cách?
Chúng tôi cùng nhau về nhà.
Hôm nay là thứ sáu, hôm qua Lý Hào Kiệt đã nghỉ ngơi một ngày, vừa về nhà, chưa kịp ăn cơm, anh đã nhào tới như một con sói đói.