Lương Vũ Hạnh vừa triển lãm bằng chứng, vừa bắt đầu nói về ý tưởng thiết kế của mình.
Tuy rằng khác với tôi, nhưng cũng rất rõ ràng mạch lạc.
Thậm chí có những điểm nhỏ, tôi chỉ tiện tay vẽ thôi, cô ta có thể nói cái mười mươi.
Tuy rằng tôi còn chưa nói gì, nhưng cảm thấy mình đã thua rồi.
Bởi vì tuy rằng tôi là tác giả, nhưng khả năng tổ hợp ngôn ngữ và ứng biến tại hiện trường của cô ta đều hơn tôi rất nhiều.
Tôi biết rõ, lát nữa khi mình lên nói thì chắc chắn sẽ không bằng cô ta.
Sau khi Lương Vũ Hạnh nói xong, tôi lấy mấy thứ ra chuẩn bị nói về lý niệm và ý tưởng thiết kế của mình.
Tôi vừa mở mô hình lên, người bên dưới đều xì xào.
Tôi nghĩ, mọi người cũng giống như tôi, đều phát hiện đây là hai tài liệu mô hình giống nhau y hệt.
Đây không phải là sao chép.
Mà là bản gốc.
Tôi nói về lý niệm và ý tưởng thiết kế của mình.
Để có thể ghi thêm điểm trong lòng mọi người, tôi cũng kể cho mọi người nghe về cuộc sống trong cô nhi viện của mình hồi nhỏ.
Nhưng mọi thứ đều có vẻ nhạt nhẽo trước bài thuyết trình hoàn hảo của Lương Vũ Hạnh.
Lúc thuyết trình, tôi đã cảm nhận được biểu cảm của người bên dưới. Có buồn cười, có khinh thường.
Dường như mọi người đều nhận định rằng tôi là kẻ sao chép.
Nhất là tổng giám đốc Cao. Tuy rằng không cười thành tiếng, nhưng khóe miệng sắp ngoạc tới tận mang tai.
Cuối cùng, tôi nói xong.
Sau khi tôi nói “Trên đây là tất cả ý tưởng về tác phẩm của tôi. Cảm ơn mọi người”…
Tổng giám đốc Cao đứng dậy, nhìn mọi người rồi nói: “Tôi nghĩ mọi người đã biết rõ rốt cuộc tác phẩm là của ai rồi.”
Sau khi cô ta nói vậy, mọi người đều bắt đầu xì xào bàn tán.
Lương Vũ Hạnh càng cười đắc ý hơn, lại nói: “Sếp đừng làm thế. Dù sao thì Tống Duyên Khanh cũng vất vả lắm mới bịa ra ý tưởng thiết kế như vậy.”
Cô ta vừa dứt lời, người chung quanh đều rỉ tai nhau.
“Tác phẩm tuyệt vời như vậy, sao có thể là của cô ta được chứ? Mặt dày thật chứ không phải nói.”
“Chứ còn gì nữa, tôi còn tưởng là sao chép nữa chứ. Bây giờ xem ra, cô ta đúng là vô liêm sỉ, thế mà lại còn copy nguyên tài liệu gốc của Lương Vũ Hạnh, tự bỏ thêm mấy thứ vào rồi nói là của mình.”
“Loại người này, tôi thấy nên sa thải thì hơn.”
Tiếng bàn tán không lớn, nhưng phòng họp cũng chỉ có chừng đó thôi.
Tôi có muốn không nghe thấy cũng khó.
Lúc này, Đặng Tùng cũng không ngồi yên được: “Cô làm gì vậy? Hả? Bây giờ cô còn nói tác phẩm này là của cô sao? Đáng lẽ tôi không nên đến đây với cô!”
Anh nói rồi đứng dậy muốn bỏ đi.
Tôi sốt ruột đứng dậy, quay về phía Lương Vũ Hạnh nói: “Tác phẩm này vốn chính là của tôi! Tôi không biết cô dùng thủ đoạn gì để ăn cắp, nhưng của tôi chính là của tôi, không thể làm giả được!”
“Ha ha ha ha!”
Tôi vừa nói xong, Lương Vũ Hạnh lập tức bật cười.
Cô ta vốn đã béo, bây giờ bật cười càng khiến cho mỡ trên gương mặt đều run lên.
Cô ta cười, tổng giám đốc Cao bên cạnh cùng với những người khác cũng cười.
Đặng Tùng vốn đã muốn bỏ đi, nghe thấy mọi người cười, lại quay lại gọi tôi: “Được rồi! Cô còn thấy chưa mất mặt đủ à? Mau đi theo tôi đi!”
“Tôi không đi!” Khi đó, máu bướng của tôi nổi lên, đứng tại chỗ nói: “Vốn là của tôi. Kẻ mất mặt không phải là tôi!”
Lúc này, người trong phòng đều ôm bụng cười.
Tôi siết chặt hai tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, ưỡn thẳng lưng, khiến cho mình không thể chùn bước.
Tôi không muốn bị oan uổng.
Không muốn bị vu khống.
“Trợ lý Lê, kết quả đã rất rõ ràng, chúng tôi đi trước nhé.” Tổng giám đốc Cao nói với Lê Kiên: “Vũ Hạnh nhà chúng tôi có rất nhiều hạng mục trong tay, khách hàng còn đang chờ kìa.”
Lê Kiên nhìn tôi rồi nhìn Lương Vũ Hạnh, hờ hững nói: “Tổng giám đốc Lý nói, chờ một chút sếp ấy sẽ tới.”
Chỉ một câu thôi, tổng giám đốc Cao và Lương Vũ Hạnh đều trực tiếp ngồi xuống.
Mọi người cũng nghe thấy Lý Hào Kiệt sắp tới, không dám cười khoa trương như vậy nữa.
Đặng Tùng liếc nhìn tôi, khẽ nói: “Cô đã sao chép rồi mà còn kéo tổng giám đốc Lý nói giúp cho cô nữa à?”
“Tôi không có…”
Thật ra, tâm trạng của tôi lúc này cũng khá là phức tạp. Sau hôm đó tôi đã lâu không gặp Lý Hào Kiệt.
Bây giờ anh ta thấy tôi lại gặp phải chuyện thế này, không biết sẽ