Phải ở bên nhau cả đời.
Mấy chữ này như những bàn tay vô hình siết chặt trái tim tôi.
Khiến tôi đau đớn khôn cùng.
Khoảnh khắc ấy, lòng đố kỵ bỗng dâng lên trong tôi. Chị ta kéo tôi khiến tôi càng giận dữ hơn. Tôi dứt tay ra, quát lên: “Tôi không muốn tham dự vào chuyện của các người!”
Có lẽ là tôi dùng sức quá mạnh, bởi vậy Tống Duyên Minh té ngã về phía sau.
Tôi quay lại, vừa lúc thấy chị ta ngồi bệt dưới đất, biểu cảm hơn đau đớn, thò tay xoa mông.
Người chung quanh đều nhìn về phía chúng tôi, nhìn tôi bằng ánh mắt chỉ trích.
Tôi không hơi đâu mà làm người tốt, đang định bỏ đi thì thấy ánh mắt người chung quanh nhìn tôi thay đổi phương hướng.
Tôi nhìn theo ánh mắt họ thì thấy một người bước ra từ cổng tòa cao ốc.
Lý Hào Kiệt.
Bộ suit vẫn giống như lúc nãy. Anh thấy Tống Duyên Minh đang đứng lên, mau chóng đi tới đỡ chị ta dậy.
Lúc này tôi mới thấy, dưới ống tay áo của Tống Duyên Minh vẫn là băng vải. Xem ra vết thương của chị ta vẫn chưa lành lặn.
Lại là khổ nhục kế sao?
Xem ra chị ta giả vờ mất trí nhớ rồi.
Chiêu này của Tống Duyên Minh đúng là lần nào cũng xài được, xài hoài không ngấy.
Tống Duyên Minh được Lý Hào Kiệt kéo lên. Chị ta nhìn tôi, vội giải thích với Lý Hào Kiệt: “Xin lỗi, em hậu đậu quá! Ngay cả đi đường mà cũng không ổn.”
“…”
Tôi còn tưởng rằng chị ta muốn nói là tôi đẩy ngã chị ta cơ.
Lý Hào Kiệt chỉ nhìn chị ta, phủi bụi trên người chị ta, lắc đầu: “Sao em lại đến đây? Không phải bác sĩ đã nói là không được đi lung tung rồi sao?”
“Em… Em chỉ không nhớ dáng vẻ của anh lúc đi làm là gì nên mới đến đây xem thử, không ngờ lại gặp Duyên Khanh.”
Tống Duyên Minh đứng bên cạnh Lý Hào Kiệt, chiều cao chênh lệch 20 cm khiến chị ta thoạt nhìn rất nhỏ nhắn xinh xắn.
Hai người đứng chung một chỗ trông rất đẹp đôi.
Dường như từ cái hôm mà Tống Duyên Minh ra tay độc ác với chính bản thân mình, mỗi khi tôi và Tống Duyên Minh đồng thời xuất hiện, ánh mắt Lý Hào Kiệt đã không còn chủ động nhìn về phía tôi nữa.
Đã đến nước này rồi, tôi còn gì mà không hiểu nữa?
Tại sao tôi còn đứng đây tự rước nhục vào thân?
Tôi xoay người muốn đi, lại nghe thấy giọng nói của Tống Duyên Minh ở đằng sau: “Duyên Khanh, cùng ăn cơm trưa đi.”
Ha ha.
Tôi xoay người lại. Ánh mắt Lý Hào Kiệt rốt cuộc từ chỗ Tống Duyên Minh dời đến chỗ tôi.
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi khác với lúc nhìn Tống Duyên Minh.
Không có cảm giác đau lòng.
Ừm.
Dù sao thì tôi cũng khác với Tống Duyên Minh mà. Tôi không biết kêu đau, không biết khóc, cũng không biết làm nũng.
Sao tôi có thể so với chị ta được chứ?
Đàn ông đều thích kiểu phụ nữ như chị ta.
Loại người vừa thối vừa cứng giống hòn đá như tôi đây, ban đầu có lẽ đàn ông sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ chán ngấy, sau đó xoay người lại nhào vào vườn hoa thơm.
Tôi nhìn bọn họ, ngừng một lát rồi nói: “Không được. Chờ khi nào hai vị làm tiệc mừng rồi lại gọi tôi vậy.”
Dứt lời, tôi bỏ đi.
Tim đau quá.
Rõ ràng rất muốn khóc, nhưng nước mắt lại không tràn ra, mà chảy ngược vào tim.
Trái tim tôi tan nát đau đớn.
Tôi lại thua rồi.
Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng tôi vẫn rất khó chịu.
Tôi cầm túi xách, đi dạo trên đường, chui đại vào một quán bar.
Tôi gọi ba ly wishky.
Khi tôi gọi tới ly thứ tư, bartender đưa một ly rượu cocktail màu đỏ đến trước mặt tôi.
“Đây là gì thế?” Tôi mơ màng nhìn anh ta.
Bartender nhìn tôi, nhếch môi nở nụ cười khẽ: “Đây là cocktail mà tôi điều chế vì một quý cô đang đau buồn, tên là Mơ Màng Như Người Say.”
Tôi vừa lắc đầu vừa cười: “Tôi còn tưởng tên nó là Tạm Biệt Quá Khứ cơ đấy.”
“Thế cũng được.”
Bartender đẩy ly về phía tôi.
Tôi uống một ngụm, chất lỏng có vị hơi chua chảy từ cổ họng tới trong dạ dày.
Sau khi uống xong, khoang miệng hơi ngọt, không để lại bất cứ vị cay của cồn nào cả.
“Đây không phải là rượu đúng không?” Tôi nhìn về phía bartender.
“Chỉ cần cô muốn say thì có phải là rượu hay không cũng đâu còn quan trọng nữa.”
Bartender nói thản nhiên.
Đúng rồi.
Chỉ cần tôi muốn say thì