Lúc gửi tin nhắn cho Tống Cẩm Chi, tôi lại nhìn thấy avatar Wechat của Lương Khanh Vũ.
Avatar là ảnh chụp của anh ấy.
Lâu nay, tôi chưa từng cẩn thận ngắm nhìn ảnh chụp trên Wechat của anh ấy.
Khi phóng to tấm ảnh lên, tôi mới nhận ra đó là ảnh lúc anh ấy học đại học.
Mặc một chiếc áo T-shirt màu trắng tinh tươm và quần bò đứng ở cổng trường học.
Bộ quần áo này, tấm ảnh này, lúc nhìn thấy tôi cảm thấy có phần quen thuộc.
Cẩn thận nhìn kỹ mới nhớ ra, hình như tấm ảnh này là do tôi chụp cho anh.
Lúc đó chúng tôi còn chưa quen biết.
Khi ấy ở trường học, anh cản tôi lại và nói: "Em khóa dưới, chụp giúp anh tấm ảnh nhé."
Lương Khanh Vũ ngày đó là nhân vật làm mưa làm gió trong khoa chúng tôi, có thể nói rằng anh ấy rất ưu tú.
Tôi vừa nhìn đã nhận ra anh, lập tức đồng ý không chút do dự.
Sau ngày hôm đó, chúng tôi trao đổi Wechat.
Tôi mở khung chat, có bảy tám tin nhắn thoại vẫn đang yên lặng nằm đó.
Vậy mà tôi lại không có dũng cảm bấm nghe lấy một lần.
Sợ hãi nghe được giọng nói anh ấy.
Giống như tôi đang chạy trốn vậy.
Tôi mở bài đăng trong vòng bạn bè của anh.
Tin thứ nhất là mấy ngày hôm trước ba mẹ anh đăng thay anh.
Tin trước nữa đã là của bốn, năm tháng trước.
Là lúc sang năm mới.
Không biết được anh chụp trộm bóng lưng của tôi từ góc nào, cùng một dòng trạng thái: Hy vọng ngày sau hằng năm đều được cùng em đón năm mới.
Lúc tôi nhìn thấy bài đăng đó mà ngây ngẩn người thì di động chợt báo có cuộc gọi tới.
Tôi nhìn thoáng qua, là Tống Cẩm Chi.
Tôi điều chỉnh tâm trạng của mình một chút rồi tiếp điện thoại.
"Tống Duyên Khanh, cô có ý gì? Cô theo dõi tôi có phải không! Cô dựa vào cái gì mà nghe lén điện thoại của tôi!"
Vừa nhận cuộc gọi, trong di động lập tức truyền đến tiếng nói cực kỳ chói tai của Tống Cẩm Chi.
Tôi đưa điện thoại ra xa, dùng tay móc móc lỗ tai cho thông thoáng rồi đáp lại nhạt thếch, "Theo dõi? Chẳng qua tôi chỉ trùng hợp nghe được mà thôi."
"Hừ! Trùng hợp? Ở đâu ra chuyện khéo như vậy."
"Thích tin hay không tùy bà."
Tôi ngồi lên sofa, đặt di dộng trên đùi, nhàn nhã thoải mái
Dù sao người đang cuống cũng chẳng phải tôi.
Ở phía kia, Tống Cẩm Chi không nói gì hồi lâu, tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở truyền đến qua loa.
Phỏng chừng nhìn thấy video kia đã khiến bà ta điên tiết quá rồi.
Khoảng ba mươi giây trôi qua bà ta mới mở miệng, "Nói đi, cô muốn gì?"
"Tôi..."
"Tôi nói trước, muốn tiền thì không có đâu." Tôi vừa lên tiếng đã bị bà ta ngắt lời, "Tình huống hiện giờ của Tống thị cô cũng biết rồi đấy, công ty của tôi và anh trai đều đang nợ nần."
"Cho nên các người mong bà nội chết, sau đó chia di sản của bà lấy tiền cho các người đúng không?"
Tôi nói bình thản.
Dường như tôi đã ngộ ra được lý do vì sao bọn họ lại mong Tống Tuyết chết.
".... Không phải, không phải!" Tống Cẩm Chi vội giải thích, "Đó là bà nội cô, cũng là mẹ tôi mà, tôi đâu muốn bà ấy chết, nhưng người đã chết não rồi! Chúng tôi cũng không có cách nào hết!"
Bà ta nói, âm thanh dường như có chút nức nở.
Có khóc thật hay không.
Tôi không rõ.
"Ồ...." Tôi ồ một tiếng đầy thâm ý, "Yên tâm, tôi không đòi bà tiền."
"Vậy thì tốt."
Tống Cẩm Chi thở phào một hơi dài.
Tôi ngẫm nghĩ, "Tôi sẽ bán phòng mình đang ở, sau đó chi trả tiền trị bệnh của bà nội."
"Thật sao?"
Tôi vừa nói xong, giọng Tống Cẩm Chi đã buông lỏng hẳn đi.
Như trút được gánh nặng.
Tôi dừng một chút, "Đúng vậy, nhưng ngày kia tôi phải tới một nơi khác tham dự trận chung kết cuộc thi thiết kế, thời gian trở về tạm thời chưa xác định. Trước khi tôi về, máy hỗ trợ thở của bà không được ngừng. Nếu nó ngừng, tôi sẽ phát tán đoạn video đó để mọi người biết bà muốn có di chúc của bà nội."
"Chuyện này.... Lỡ như bố cô muốn dừng, tôi cũng có cách nào đâu. Chỗ tiền này là hai người chúng tôi bỏ ra mà."
"Chuyện này tôi mặc kệ, dù sao nếu dừng tôi sẽ phát tán video."
Tôi cũng không lo nhiều được đến thế.
Bây giờ tôi chỉ nắm được cán chuôi của Tống Cẩm Chi nên đành để bà ta kiềm hãm Tống Cẩm Dương.
Tống Cẩm Chi ở đầu dây bên kia lại im lặng một lúc rồi mới nói, "Được rồi, được rồi! Tôi nói cho cô biết, nhiều nhất