"Vâng! Tôi sẽ cẩn thận."
Lòng tôi tung tăng như chim nhảy vậy, rốt cuộc cũng có thể tham dự dạ tiệc với Lý Hào Kiệt.
Mấy ngày trước anh cũng nhắc hoài, bây giờ có thể gặp tôi với bộ dạng này có lẽ anh cũng rất vui.
Lúc Amy thu dọn đồ trang điểm thì Lý Hào Kiệt quay về.Anh ấy bước vào nhìn thấy tôi thì liền sững sờ.
Tôi mỉm cười đi về phía anh, chủ động ôm lấy anh, nhón chân hôn lên môi anh, nháy mắt: "đẹp chứ?"
"Đẹp"
Anh ấy kịp phản ứng lại, cúi đầu hôn thêm sâu.
Khuôn mặt hoàn hảo này là công sức cả buổi chiều của Amy nên tôi không muốn Lý Hào Kiệt làm hỏng, bèn vội vàng đẩy anh ra, khẩn trương nói: “đừng nha, anh làm hư da mặt của em mất.”
Amy ở bên cạnh liền ho khan hai cái, để đảm bảo chót lọt, anh ta dặn dò Lý Hào Kiệt các việc cần chú ý một lần nữa.
Lý Hào Kiệt nghe qua rồi gật đầu, “được.”
Tôi đã chọn xong trang phục dạ tiệc, ngồi trước gương cẩn thận nhìn một lượt khuôn mặt của mình, thực sự như Amy nói, chỉ có thể cười mỉm, nếu cười to một chút liền lộ ra sự bất đối xứng giữa má bên trái và bên phải.
Nhưng cũng không có vấn đề gì cả, tôi cẩn thận chút là được mà.
Cẩn thận qua một buổi tối mà thôi.
Trong lòng lặng lẽ tự nhủ với chính bản thân như vậy.
Tối đến, bữa tiệc đã bắt đầu, lúc tôi và Lý Hào Kiệt ra cửa, Dương Trung đã đứng bên ngoài đợi sẵn.
Dương Trung nhìn tôi cũng sững sờ một lát, sau đó liền cười cười: “hôm nay Cô Tống đẹp lắm.”
“Cám ơn” tôi cười nhẹ một tiếng.
Đường đi tới đáng lẽ rất ung dung nhưng khi tôi ra thang máy, mắt thấy đã bước đến cửa vào sảnh bữa tiệc, liền bắt gặp mọi người ăn mặc đủ loại trang phục chỉnh chu, thu hút. Bọn họ đều trang điểm bình thường chỉ có mình tôi là mang nửa bên mặt giả tạo...
Nghĩ đến đây tôi chợt thấy vô cùng khẩn trương.
Lúc này cánh tay Lý Hào Kiệt khoác lên vai tôi, anh cúi người nói: “đừng lo, mọi chuyện để anh lo.”
Tôi biết đã đứng ở đây thì không nên chùn chân lùi bước nữa.
Đã có người nhìn thấy chúng tôi đứng trước cửa vào.
Có hai người đàn ông đi ra chào hỏi: “Tổng giám đốc Lý.”
Ánh mắt của họ dừng trên người tôi, ánh mắt kinh ngạc, một người trong đó nói: “Chao ôi, Tổng giám đốc Lý dẫn theo bạn gái đến đây? Sao mấy bữa trước không thấy dẫn theo vậy nha?”
Một người khác tiếp lời: “nếu anh mà có bạn gái đẹp như vậy thì cũng dẫn đến cái hang sói này à?”
“Ra là vậy”
“Hôm nay bạn gái Tổng giám đốc Lý thật rất đẹp.”
Hai người này vừa nịnh hót lại a dua.
Nhưng mà tôi nghe ra lời hai người này nói chỉ xem tôi như kiểu bạn gái một lần của Lý Hào Kiệt vậy.
Tôi vốn cũng không để tâm cho lắm, nhưng lại nghe giọng anh vang lên: “Đây là vợ chưa cưới của tôi.”
Giọng nói có hơi không vui.
Lời này vừa thốt ra, khuôn mặt hai người nọ liền bày tỏ sự ngạc nhiên: “Vợ, là vợ chưa cưới à! Khi nào kết hôn nhớ gọi cho bọn tôi đến, bọn tôi sẽ đến uống rượu mừng góp vui.”
Hai người nọ người này nói một câu, người kia đáp một câu, nói xong cũng đi khỏi.
Bọn họ vừa đi khỏi,tôi cũng hơi thả lỏng, cảm thấy dùng khuôn mặt này một buổi tối chắc không có vấn đề gì lớn cả.
Sau đó có rất nhiều người đến đây chào hỏi.
Lý Hào Kiệt đều dùng thân phận“vợ chưa cưới” để giới thiệu tôi cho mọi người.
Đứng giữa đám người, không ngừng có tiếng “đẹp quá”, “xinh thật đó”, “nam tài nữ sắc” vang lên bên tai.
Đáng lẽ nên cảm thụ vui sướng nhưng lòng tôi lại như có gánh nặng ngàn cân, thở không ra hơi, chỉ hi vọng bữa tiệc chỉ thuộc về khuôn mặt giả tạo này có thể nhanh chóng chấm dứt.
Sau khi trải qua một vòng chào hỏi, cuối cùng thì có thể ngồi một góc để nghỉ ngơi một chốc
Lúc này bỗng một hồi xôn xao vang lên ở cửa vào.
Tôi ngước nhìn lên, ngăn cách bởi nhiều người nhưng tôi cũng có thể nhìn thấy một người đàn ông, cơ thể rất cao, cao đến khoảng hai mét.
Anh ta mặc một bộ vest màu trắng, áo khoác vest khoác lên trên vai.
Mái tóc xoăn tít màu vàng với các bím tóc được thắt bím nhuộm đủ màu.
Các bím tóc nhìn hơi dầu.
Rất ít người để kiểu tóc như vậy trong giới