Hạnh phúc của tôi và anh ấy lúc nào cũng như một ngôi sao băng vậy, xẹt qua rồi biến mất trong chốc lát.
Còn có những bức tranh tôi vẽ cho anh nữa.
Mỗi bức vẽ Lý Hào Kiệt đều đẹp vô cùng.
Có phải về sau sẽ không còn cơ hội để vẽ nữa?
Tâm trạng tôi vô cùng phức tạp.
Trong lúc đang thu dọn đồ đạc, Khương Thanh cũng từ công ty quay về, nhìn thấy trong nhà đột nhiên chất một núi đồ, nhíu chặt mày: “Lý Hào Kiệt thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ với em?”
“Chắc là vậy rồi.”
Nghĩ đến lúc trước tôi có đề cập với anh về chuyện kết hôn, anh từ chối, sợ rằng anh ấy đã sớm nghĩ cách làm thế nào để có thể chấm dứt mối quan hệ này rồi.
Khương Thanh nhận thấy tôi hơi uể oải, cũng không nói gì thêm nữa, trực tiếp bước tới ôm lấy cổ tôi: “Ôi thôi, bỏ đi. Em xem, em giúp chị dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ như vậy, anh ta không yêu em, chị yêu em là được. Nói xem tối nay em muốn ăn gì, chị mời, coi như phần thưởng dành cho em vì đã giúp chị dọn dẹp nhà cửa.”
“Không...”
“Đừng từ chối chị nhé. Chị cũng chỉ rảnh được nửa tháng nữa thôi, đến giáng sinh lại bận tối mắt tối mũi. Mấy món ăn ở nước ngoài thật sự khó nuốt, cứ coi như em đi ăn cùng với chị đi.”
Khương Thanh biết kiểu gì tôi cũng sẽ từ chối lập tức cắt ngang lời.
“Được rồi.”
Tôi không nói lại được chị ấy.
Khi chúng tôi đang dùng APP chọn xem nên đi nhà hàng nào dùng bữa thì điện thoại của Khương Thanh đổ chuông.
Nhìn thấy trên màn hình Ngô Tiến An gọi đến, vẻ mặt chị như muốn tăng xông.
Do dự mãi chị mới chịu nhấc máy, giọng điệu vô cùng cộc cằn: “Gọi làm gì?”
“Người đẹp, tôi nghe nói trước đây lúc cô đón sinh nhật thường chỉ cùng chị dâu của tôi tụ tập thôi, cho nên hôm nay tôi đã đích thân chọn một nơi vô cùng đặc biệt, chuẩn bị một chiếc bánh gato, tặng cho cô một buổi sinh nhật, có được không?”
Giọng Ngô Tiến An ở đầu dây bên kia vô cùng tình cảm.
“Không cần.” Khương Thanh thẳng thắn cự tuyệt.
“Đừng mà, tôi đã đặt xong hết rồi.” Đây là cách mà Ngô Tiến An thường sử dụng.
Vốn dĩ Khương Thanh định tiếp tục từ chối, lia ánh mắt về phía tôi nói: “Vậy được, anh gọi đại ca của anh đến đi.”
“Hả?” Ngô Tiến An đứng hình một lúc nhưng nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Được, không thành vấn đề. Để tôi hỏi anh ấy.”
Ngô Tiến An nói xong, cúp máy.
Kết quả không nằm ngoài dự đoán.
Lý Hào Kiệt không tới.
Ngô Tiến An không cam tâm, bằng sống bằng chết bám lấy Khương Thanh nói ngon nói ngọt. Cuối cùng, Khương Thanh đặt địa điểm hẹn tại quán lẩu.
Mặc dù Ngô Tiến An ngàn vạn lần không muốn nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Chọn một nhà hàng lẩu cao cấp.
Thuê một phòng riêng.
Sau khi chúng tôi đi vào, Ngô Tiến An gọi nào là thịt bò Kobe, thịt cừu New Zealand, cái gì cũng gọi hết.
Cuối cùng hắn lấy từ trong túi ra một chai champagne.
Tôi không hiểu nhiều về rượu nhưng Khương Thanh khi thấy nó thì tâm trạng vô cùng vui vẻ: “Louis Crystal?”
“Ha ha. Cô Khương vừa nhìn đã biết là người trong nghề.”
Thấy Khương Thanh nhận ra loại rượu này, trên mặt Ngô Tiến An hiện rõ vẻ tự hào.
Sau khi gọi món xong, người phục vụ hỏi: “Xin hỏi các vị cần loại nồi như nào?”
“Hai nửa.” Ngô Tiến An nói.
“Cay cả.” Khương Thanh nói.
Hai người là hai câu trả lời khác nhau.
Ngô Tiến An nhìn Khương Thanh: “Hai nửa đi. Tôi không ăn được cay.”
“Không được. Sinh nhật của tôi, tôi nói sao là vậy.” Khương Thanh dường như không chịu đổi ý.
Ngô Tiến An cũng bất lực, chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Tuy rằng Ngô Tiến An là một cậu ấm nhà giàu, nhưng hôm nay khi hắn ngồi đây, cùng với Khương Thanh nói chuyện lại tựa một con người khác. Tôi dường như biến thành cái bóng đèn sáng rực ngồi một bên vậy.
Không nói chuyện, bóng đèn chịu trách nhiệm ngồi ăn.
Một chai champagne nhanh chóng đã được xử lý xong, Ngô Tiến An vốn dĩ muốn gọi người mang lên thêm chai nữa nhưng Khương Thanh từ chối, trực tiếp gọi mấy chai bia đen.
Tửu lượng của tôi không được tốt, trong lúc ăn lẩu đã không ổn rồi.
Nhưng có vẻ như Khương Thanh uống rất vui.
Ngô Tiến An đề nghị đi đến quán bar, Khương Thanh nhanh chóng đồng ý.
Tôi hết sức can ngăn nhưng Khương Thanh không chịu nghe, lôi luôn cả tôi đi theo.
Chúng tôi đến một quán bar tên là Night Charm. Ngô Tiến An vô cùng phóng khoáng, trực tiếp gọi một loạt rượu đắt tiền.
Tôi sợ lát nữa Khương Tahnh uống say rồi không có ai chăm sóc nên không dám uống nhiều.
Khương Thanh vẫn một mực kêu tôi uống, tôi không chịu được bèn viện cớ đi vệ sinh.
Tôi vừa rời khỏi phòng riêng, đứng một lúc ở hành