Khi Lâm Tuyền hỏi câu này, cô ấy nhìn tôi với ánh mắt mang theo chút vẻ buồn bã.
Tôi ngẩn người ra: "Hận cô?"
"Ừm." Khuôn mặt Lâm Tuyền đầy vẻ xin lỗi: "Tôi biết chuyện giữa cô và Lý Hào Kiệt, lúc trước hai người ở cùng nhau, sau đó lại chia tay, vả lại gia đình còn sắp đặt đám cưới của tôi và anh ấy."
"Chuyện này liên quan gì tới cô."
Tôi cúi đầu, cầm cốc cà phê trước mặt lên nhấp một hớp, suy nghĩ một chút rồi hỏi Lâm Tuyền: "Lý Hào Kiệt kể chuyện giữa tôi và anh ta cho cô như thế nào?"
"Hai người à?"
"Ừ."
Tôi gật đầu, nhìn Lâm Tuyền với ánh mắt rất nghiêm túc.
Lâm Tuyền khẽ gật đầu: "Anh ấy nói là chuyện giữa anh ấy với cô và cả chị gái cô đều do ý muốn của ông nội năm đó." Lâm Tuyền nói tới đây, thấy vẻ mặt tôi có vẻ không được tốt cho lắm, lập tức giải thích: "Nhưng anh ấy nói cô khác với chị gái cô, cô rất tốt, rất lương thiện, cho nên anh ấy không hề muốn làm tổn thương cô..."
"Không muốn làm tổn thương tôi?"
Tôi nghe thấy câu này, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười!
Rõ ràng là tôi đã nhiều lần muốn bỏ trốn, Lý Hào Kiệt lại lần lượt tìm tôi về, giữ lại bên người anh ta.
truyện được up trên app mê tình truyện
Sau đó nhiều lần làm tổn thương tôi.
"Cô Tống, mong cô đừng hiểu lầm Lý Hào Kiệt. Anh ấy là người tốt, anh ấy thật sự không nỡ làm cô bị tổn thương, kể cả chuyện cô bị thương ở mặt, anh ấy luôn tự trách bản thân, cho nên mới không đang tâm kể chuyện giữa tôi và anh ấy cho cô nghe."
Lâm Tuyền nhìn tôi với ánh mắt rất chân thành.
Vì để cho bản thân càng hết hy vọng, tôi hỏi Lâm Tuyền: "Vậy cô Lâm muốn kết hôn với anh ấy sao?"
"Ừm..." Lâm Tuyền cầm chiếc túi xách bên cạnh, lấy từ trong đó ra một tấm thiệp mời đẹp đẽ màu trắng rồi đưa cho tôi: "Thực ra hôm nay Hào Kiệt biết tôi tới gặp cô, bảo tôi tìm cơ hội trao tấm thiệp này cho cô."
Tôi cúi đầu, đó là một tấm thiệp cưới.
Bên trên có dán ảnh cưới của Lý Hào Kiệt và Lâm Tuyền.
"A..." Trong khoảnh khắc đó, trái tim tôi như bị một bàn tay siết thật chặt.
Tôi cố cắn chặt đôi môi hòng không cho nước mắt rơi xuống, dùng móng tay bấm thật đau vào lòng bàn tay.
Không được khóc.
Không được khóc!
Không được khóc!!
Tôi không ngừng tự nhủ bản thân.
Sau khi cố gắng kiểm soát cảm xúc của bản thân, tôi gắng gượng nói: "Chúc mừng hai người."
"Cô Tống, tôi biết cô rất đau khổ, xin lỗi." Lâm Tuyền lấy một tờ giấy đưa cho tôi: "Tôi và Lý Hào Kiệt quen biết nhiều năm như vậy, thực ra chúng tôi càng giống như người thân hơn. Nhưng người nhà muốn chúng tôi thông gia, chúng tôi không thể làm trái được."
"Ừm, tôi biết, không sao."
"Xin lỗi."
Lâm Tuyền nhìn tôi với vẻ mặt áy náy.
Tay tôi nắm chặt lấy tấm thiệp mời, nhưng thậm chí tôi còn chẳng có dũng khí mở nó ra, không nhịn được bèn hỏi: "Cô Lâm Tuyền, mặc kệ cô và tổng giám đốc Lý có quan hệ như thế nào, cô không để ý sự tồn tại của tôi chứ?"
"Tôi?" Lâm Tuyền sửng sốt, sau đó nở nụ cười: "Nói không để ý là giả, cho dù thế nào, làm sao tôi lại không để ý chuyện chồng tương lai của mình giấu bóng hình người khác trong trái tim chứ?"
"Cô yên tâm, trong trái tim anh ta không có tôi đâu."
Tôi nói đầy chua xót.
"Sao có thể như vậy được, hai người ở bên nhau lâu như thế, sao lại không có cô." Lâm Tuyền rũ mắt xuống, uống một ngụm cà phê trước mặt: "Dù nói không muốn làm tổn thương cô, kỳ thật tôi biết anh ấy không buông bỏ cô được."
"Như vậy đều không công bằng với cả hai chúng ta, lại càng không công bằng với cô."
Tôi đột nhiên cảm thấy Lâm Tuyền còn đáng thương hơn mình.
Tốt xấu gì thì cuộc đời sau này của tôi sẽ vĩnh viễn không còn liên quan tới Lý Hào Kiệt nữa, có thể chôn giấu anh ta xuống tận đáy lòng.
Còn Lâm Tuyền sẽ vĩnh viễn ở bên anh ta.
Nếu đổi vị trí cho nhau, tôi cũng không thể chịu nổi.
Lâm Tuyền nghe tôi nói xong, cười cười: "Đành chịu thôi, thân là con gái nhà họ Lâm, đây là sứ mệnh của tôi, cuộc sống giàu sang đâu phải ai cho không."
Lâm Tuyền nói tới đây thì điện thoại của cô ấy reo vang.
Cô ấy nghe máy, trả lời: "Em đang uống cà phê với Tống Duyên Khanh, vâng, em đưa cho cô ấy rồi, cô ấy cũng nhận rồi, còn nói chúc mừng đôi ta."
Là Lý Hào Kiệt gọi à?
Lâm Tuyền cúp máy, nhìn tôi với ánh mắt xin lỗi và nói: "Hào Kiệt tới đón tôi rồi, tôi đi trước đây."
"Ừ, tạm biệt, cô Lâm, chúc hai người hạnh phúc."
Ngày đó, Lâm Tuyền đi rồi, tôi vẫn ngồi lại ở quán cà phê rất