Nhưng tôi vẫn xách hành lý bước vào trong khoang thuyền.
Trên chiếc bàn trong khoang thuyền có đặt hoa quả và đồ uống.
Thùng đá bên cạnh có khá nhiều đá.
Vào ngày thời tiết thế này, băng đá dường như không hề tan, hẳn là trước khi tôi lên thuyền đã có người mang tới.
"Có người không?"
Tôi vừa gọi to vừa nhìn ngó xung quanh.
Không có ai trả lời tôi.
Cảm giác bất an trong lòng tôi càng tăng cao.
Nhảy xuống biển!
Ý nghĩ này vừa xuất hiện, tôi lập tức bỏ lại hành lý nhảy ra ngoài. Nhưng vừa chạy tới cửa khoang thuyền thì chợt có một bóng người cao lớn vụt tới, cơ thể người đó đã chặn đứng đường đi.
"La Anh Kiệt?"
Nhìn thấy người đàn ông này, trong lòng tôi lập tức trở nên lạnh lẽo.
Vì sao hắn ta lại ở đây.
"Cô Tống, xin chào." La Anh Kiệt quan sát gương mặt tôi, "Dường như bây giờ cô Tống còn xinh đẹp hơn cả ngày trước, khiến tôi nhớ tới một người."
"Anh muốn làm gì đây?" Tôi căn bản không có lòng nói chuyện với La Anh Kiệt.
Người này gây cho tôi cảm giác rất kinh khủng. Hắn xuất hiện ở đây chắc chắn không phải chuyện tốt.
La Anh Kiệt thấy tôi cảnh giác thì khuôn mặt lộ vẻ thương cảm, "Cô Tống, tôi đối xử với cô tốt như vậy mà cô lại đề phòng tôi thế này. Cô làm tôi đau lòng lắm."
Hôm nay La Anh Kiệt mặc một bộ quần áo giống như đồng phục của đội bóng rổ, mái tóc hơi dài vẫn được tết gọn gàng như trước.
Hắn bước chầm chậm tới trước sofa rồi ngồi xuống, vươn tay lấy một miếng dưa hấu bỏ vào miệng, hắn hỏi tôi: "Ăn không?"
Tôi quay đầu nhìn ra ngoài, chiếc thuyền đã chạy khỏi bờ khá xa rồi. Giờ mà nhảy xuống biển, chắc chắn tôi không có sức bơi về đất liền.
"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Tôi lùi ra sau một bước, nhìn về phía La Anh Kiệt đầy cảnh giác.
"Đợi một chút." La Anh Kiệt vô cùng nghiêm túc cúi đầu ăn dưa hấu, đợi tới khi hắn ăn xong, phun hạt dưa ra ngoài, cẩn thận lau tay sạch sẽ, bấy giờ hắn mới ngẩng đầu lên nhìn tôi: "Cô Tống, nếu cuộc đời này cô hận nhất một người phụ nữ, vậy người đó là ai?"
"Gì cơ?"
Tôi thật sự không hiểu La Anh Kiệt muốn nói chuyện gì.
"Hửm? Tôi nói không rõ ràng à? Người phụ nữ cô hận nhất là ai?"
La Anh Kiệt hỏi tôi.
Người tôi hận? Phụ nữ?
Tống Duyên Minh.
Đáp án đầu tiên hiện lên trong đầu tôi chính là cô ta. Nói tới cùng, bước ngoặt trong đời tôi có quan hệ mật thiết không thể tách rời với cô ta.
Tôi vốn dĩ chẳng hề có ước mong cao sang, cũng không ham những thứ không thể động vào. Nhưng, là cô ta ép buộc tôi, sau đó còn muốn đẩy tôi xuống, muốn tôi tan xương nát thịt.
Tai họa lao ngục, đau khổ mất con, còn tạo hình ảnh giả tôi bị cưỡng bức.
La Anh Kiệt thấy tôi không đáp lời, thế nhưng hắn lại nói đầy tự tin: "Xem ra trong lòng cô Tống đã có đáp án rồi."
"Không có. Tôi không hận ai hết. Nếu nhất định phải có, vậy thì chính là bản thân tôi." Tôi không muốn bị La Anh Kiệt bắt thóp bèn nói thật bình tĩnh.
Hết thảy những chuyện xảy ra đều là lựa chọn của tôi.
Nói như vậy cũng không sai.
"Vậy sao?" La Anh Kiệt dựa vào ghế sofa, đôi mắt đào hoa nhìn tôi chăm chú, hắn như cười như không nói với tôi, "Nhưng sao tôi lại cảm thấy, cô Tống hẳn rất hận nhà họ Tống, hận người chị Tống Duyên Minh lòng dạ rắn rết kia của cô nhỉ."
Nghe thấy hắn nói tới cái tên kia, lòng tôi không khỏi sửng sốt. Tôi lập tức nói, "Rốt cuộc anh muốn làm gì?"
La Anh Kiệt nhắc tới Tống Duyên Minh vào lúc này, tuyệt đối không phải nói chơi cho vui.
Hắn ta nhìn tôi, thản nhiên: "Tôi chỉ muốn hỏi cô Tống, nếu bây giờ Tống Duyên Minh đứng bên cạnh cô, cô sẽ làm gì?"
"Cô ta?" Tôi đã nhận ra được điều gì đó, bèn ra vẻ bình tĩnh, "Cô ta không có quan hệ gì với tôi hết, tôi cũng không muốn gặp cô ta."
"Cô Tống, dối gạt người khác không phải chuyện hay đâu." Nói rồi La Anh Kiệt hướng về một cánh cửa trong khoang thuyền: "Đưa cô ta lên đây."
Hắn ta vừa dứt lời thì cánh cửa kia mở ta.
Tôi nhìn về phía đó, chỉ thấy bên trong có một người đàn ông to khỏe dẫn một người phụ nữ bị trói chéo tay bước ra.
Người phụ nữ kia lôi thôi lếch thếch, quần áo trên người đã rách tươm, trên miệng còn bị dán băng dính.
Nhưng dù vậy, tôi chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra cô ta.
"Tống Duyên Minh?"
Dáng vẻ lúc này của Tống Duyên Minh có thể nói là vô cùng kinh