Ngay sau đó bên ngoài truyền đến giọng nói của người đàn ông: "Các cô đừng trách tôi vô tình, muốn trách cũng trách các cô vô dụng, bản thân không tác động được đến Lý Hào Kiệt, chẳng qua là thứ bỏ đi. Tôi cũng đâu phải kẻ lạnh lùng vô tình gì."
"Thả tôi ra!"
Tôi không rảnh nghe hắn nói lời vô nghĩa.
"Đừng vội, người đẹp." La Anh Kiệt vừa cười vừa nói, "Trên chiếc du thuyền này có tổng cộng ba chiếc thuyền cứu sinh. Tôi và người của tôi đi hai chiếc, chỉ còn lại một chiếc thô sơ nhất. Trên chiếc thuyền đó còn có hai mái chèo."
"Sau đó thì sao?"
Tôi vội vàng nắm lấy con dao gọt hoa quả trên nền đất.
Nhiệt độ trong khoang thuyền lúc này đã khá cao.
"Chiếc thuyền cứu sinh cuối cùng này tôi đã tháo khí rồi. Nếu một người ngồi trên đó, đại khái có thể giữ trong khoảng hai tiếng đồng hồ. Nếu hai người, vậy đương nhiên sẽ giảm một nửa. Các cô cứ xem xét, đôi bên là chị em tình thâm, hay là...."
La Anh Kiệt không nói hết câu.
Nhưng tôi đã hiểu.
La Anh Kiệt thấy bên trong không có tiếng động, bèn nói tiếp, "Tôi đi trước rồi sẽ báo cảnh sát giúp các cô. Hai tiếng đồng hồ sau sẽ có người tới cứu các cô. Nhưng trong vòng một tiếng thì không chắc đâu."
Nói xong, bên ngoài cũng không còn tiếng động.
Chỉ nghe cánh cửa truyền đến một tiếng "két".
Tôi lập tức phóng tới mở cửa, vừa đúng lúc nhìn thấy chiếc thuyền chở La Anh Kiệt rời đi.
Thuyền cứu sinh của họ là loại thuyền máy, chỉ chớp mắt đã không thấy đâu nữa.
Còn lại một chiếc thuyền cứu sinh khác được treo bên dưới du thuyền, nó đang trôi nổi trên mặt nước.
Lúc này, trên sàn thuyền lửa đã cháy hừng hực!
Với tình thế này, chẳng mấy chốc sẽ cháy tới khoang thuyền!
Tôi ném túi xuống dưới trước.
"Cứu chị, cứu chị với!" Vào lúc tôi vừa định bỏ chạy thì trong khoang thuyền truyền đến tiếng nói của Tống Duyên Minh.
Tôi nhìn về phía cô ta, trong đầu tôi bấy giờ đều là những chuyện mà cô ta vừa nói.
Lòng tôi căn bản không muốn đưa tay ra cứu.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao La Anh Kiệt lại làm như vậy!
Hắn ta muốn để tôi đấu tranh trong mâu thuẫn, có thể trong lúc tức giận tôi sẽ không cứu Tống Duyên Minh.
Dù sao hiện giờ cô ta cũng bị trói. Nếu tôi không cứu, cô ta chắc chắn phải chết.
Tống Duyên Minh nhìn ra lòng tôi đang do dự, cô ta cầu xin, "Chị biết, lúc trước chị làm ra rất nhiều chuyện sai lầm. Nhưng chuyện chị làm không đáng tội chết. Em cứu chị đi, chị trở về sẽ đi đầu thú. Cảnh sát bắt chị ngồi tù thì chị sẽ ngồi tù, bao lâu cũng được."
Tôi biết, giờ phút này là một cơ hội tốt.
Tôi bước lại gần, hỏi cô ta, "Nói cho tôi biết, người đứng phía sau chuyện bắt cóc còn ai nữa?!"
"Chuyện này..."
"Không nói thì tôi đi."
Nói rồi tôi đứng dậy.
Quyền chủ động lúc này đang nằm trên tay tôi.
Tống Duyên Minh vừa nghe vậy lập tức bị dọa, "Lam Tuyền! Là Lam Tuyền!"
"Ai?" Tôi nhìn Tống Duyên Minh mà khó có thể tin, "Cô nói dối."
"Thật sự là ả!" Tống Duyên Minh vừa khóc vừa nói, "Em bị cô ta lừa rồi. Lam Tuyền căn bản không phải một người lương thiện như vẻ ngoài, bụng dạ cô ta rất nham hiểm."
"Làm sao có thể."
Tôi không dám tin.
Thế nhưng, giờ nghĩ lại ánh mắt Lam Tuyền nhìn tôi trong hôn lễ, ánh mắt ấy rất xa lạ.
Điều này khiến tôi có chút chần chừ.
"Em nghĩ mà xem, Lý Hào Kiệt là một người đàn ông ưu tú bao nhiêu. Lam Tuyền với anh ta từ nhỏ lớn lên bên nhau, có gì mà không rõ? Cô ta có thể không thích anh ta sao? Năm nay cô ta đã 28 tuổi rồi còn chưa kết hôn, chi tiết này chưa đủ giải thích hả?"
Tống Duyên Minh gào lên.
Đúng vậy.
Lý Hào Kiệt là một người đàn ông ưu tú như vậy, chỉ cần là phụ nữ thì sẽ yêu anh ta thôi.
Huống hồ chi là Lam Tuyền.
Lúc này, nhiệt độ trong khoang thuyền ngày càng cao.
Tống Duyên Minh gào to, "Cứu chị với, Duyên Khanh, Duyên Khanh, em cứu chị đi. Chuyện ngày trước là lỗi của chị, nhưng tội chị không đáng chết mà đúng không, cứu chị với!"
Cô ta kéo tâm trí của tôi lại.
Tôi nhìn ngọn lửa ngoài cửa rồi lại nhìn cô ta.
Cũng đúng, tội cô ta không đáng chết.
Tôi do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm con dao trong tay cắt đứt dây thừng đang trói trên người cô ta.
Sau đó, tôi kéo rương hành lý lại đổ hết đồ bên trong ra ngoài, nói với Tống Duyên Minh, "Cầm theo rương hành lý này theo, lỡ thuyền có chìm thì vẫn có thể kiên