Trước khi chúng tôi đi, viện trưởng, viện phó của bệnh viện này, đều tự mình đến tiễn Lý Trọng Mạnh.
Trong giọng nói ngoài sự cảm ơn, càng nhiều hơn chính là sự tôn kính đối với Lý Trọng Mạnh.
Đợi lên xe xong, tôi mới nói, "Thì ra anh là bậc thầy trong giới y học, trước đây vẫn không biết."
"Không được tính đâu, hai năm nay tôi đã không phẫu thuật mấy rồi, hôm nay ca phẫu thuật này có thể thành công, cũng có một chút yếu tố may mắn." Hai tay Lý Trọng Mạnh cầm tay lái, nói rất bình thản.
Tôi biết, trong đó không có may mắn.
Tôi tin, Lý Trọng Mạnh còn trẻ như vậy đã ưu tú như thế, anh ta nhất định đã rất cố gắng.
Người ưu tú đều rất cố gắng.
Khi tôi và anh ta đến thành phố Vĩnh An, đã hơn mười giờ tối.
Lý Trọng Mạnh đưa tôi đến một khách sạn, lần lượt đặt hai phòng cho tôi và anh ta.
Hai căn phòng sát vách.
Anh ta đưa tôi đến cửa phòng, nhìn tôi vào cửa rồi mới rời khỏi.
Vào phòng, chuyện đầu tiên tôi làm chính là cầm cái sạc di động của tôi sạc pin cho di động của Lương Khanh Vũ.
Tuy tôi biết làm thế này không hay, nhưng khi tôi cầm chiếc di động này, tâm trạng vô cùng chua xót.
Tôi đột nhiên cảm thấy dường như tôi chưa từng tìm hiểu kĩ càng về Lương Khanh Vũ, tôi muốn biết, trong di động của anh ấy rốt cuộc có gì.
Qua khoảng hai phút, di động liền từ trạng thái tắt máy trở thành khởi động máy.
Nhưng hình như vì số điện thoại này đã khóa máy, nên sau khi mở máy không bật ra cuộc gọi hay tin nhắn nào.
Tôi lấy tay trượt một cái trên màn hình.
Hiện ra giao diện nhập mật mã.
Là mật mã bốn số.
Tôi không chút do dự nhập sinh nhật của Lương Khanh Vũ vào.
[Sai.]
Tôi lại nhập 1111 vào.
[Sai.]
Hệ thống liên tục thông báo đã sai hai lần, đồng thời thông báo, nếu lại sai tiếp, di động sẽ bị khóa hoàn toàn.
Làm sao bây giờ?
Cơ hội một lần, tôi căn bản không thể thử số nữa.
Nhưng bốn số có thể là số nào đây?
Liệu có phải là...
Ma xui quỷ khiến, tôi nhập sinh nhật của tôi 0409 vào giao diện nhập mật mã.
Màn hình tối đi nửa giây rồi nhanh chóng sáng lên.
"Mở được rồi?"
Tôi nhìn màn hình di động mà đờ ra.
Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ, mật mã di động của Lương Khanh Vũ lại là sinh nhật của tôi.
Lại nghĩ tới chuyện mình đã làm.
Tôi thực sự hối hận, tôi nên ở bên anh ấy một lần mặc kệ mưa gió.
Như vậy, khi anh ấy chết, chí ít cũng sẽ không tiếc nuối.
Trong di động của Lương Khanh Vũ rất gọn gàng, ngay cả các app phầm mềm cũng chẳng có mấy cái.
Tôi mở wechat ra, vì thời gian quá lâu, đăng nhập đã hết hạn.
Trong tin nhắn cũng trống không.
Khi tôi nghi ngờ chiếc di động này có phải đã từng bị người ta format lại hay không, tôi mở ghi chép cuộc gọi ra.
Phát hiện những cuộc gọi gần nhất trên đó là một dãy số lạ.
Nhưng dãy số này tôi rất quen...
"La Anh Kiệt!"
Tôi suy nghĩ một lát thì nhớ ra!
Lúc đó khi tôi còn ở bên cạnh Lý Hào Kiệt, La Anh Kiệt đã dùng số này để gửi tin nhắn cho tôi, thế mà anh ta lại dùng số này để liên lạc với Lương Khanh Vũ!?
Rốt cuộc anh ta đã làm gì Lương Khanh Vũ!
Tim tôi đập thình thịch kinh hoàng, đột nhiên cảm thấy mình đã phát hiện ra một việc rất quan trọng.
Tôi thực sự rất muốn quay lại chất vấn La Anh Kiệt.
Nhưng tôi biết là không được.
Tôi bây giờ, có tư cách gì chống đối với La Anh Kiệt? Nếu liên lạc với anh ta, để anh ta biết người chết không phải tôi, mà là Tống Duyên Minh, tôi còn sống, liệu anh ta có làm những chuyện gì khác để làm hại tôi nữa không.
Con người này vừa nhìn đã biết không phải là loại người hiền lành gì.
Nghĩ vậy, tôi cố đè nén xúc động muốn gọi điện thoại trong lòng xuống.
Lại mở di động tìm kiếm những thông tin khác.
Chiếc di động này có hai thứ có thể đăng nhập được, một là hộp thư, hai là weibo.
Trong hộp thư không có gì.
Còn trong weibo, lại là một nick ảo chỉ theo dõi đúng một người.
Tôi mở tài khoản theo dõi kia ra. . ngôn tình hoàn
Trong lòng đột nhiên chua xót khôn cùng.
Nick này chỉ theo dõi một người duy nhất, lại là weibo của tôi.
Nhưng tôi chưa từng chú ý tới người này.
Tôi mở tài khoản weibo này ra, phát hiện trong đó có mấy nghìn bài đăng weibo, bài