Lý Hào Kiệt đã từng luyện võ.
Một chân vung lên, người đàn ông không hề nhúc nhích, ánh mắt vẫn nhìn về phía tôi.
Lúc này, tôi vốn không ý thức được đã có chuyện gì xảy ra.
Tôi tiếp tục bảo với Lý Hào Kiệt: “Cẩn thận!”
Lúc này, sự chú ý của người đàn ông lại tập trung về phía thằng nhóc một lần nữa, thằng nhóc đang đấm tới một cú.
Anh đón được cú đấm của thằng nhóc, trở tay bắt lấy rồi mạnh mẽ khống chế thằng nhóc!
“Á! Buông tôi ra!” Thằng nhóc dĩ không phải là đối thủ của anh.
“Xin lỗi cô ấy.”
Lý Hào Kiệt nhìn thằng nhóc với ánh mắt kiên định, không hề có ý thỏa hiệp.
Lúc này, thằng nhóc vẫn chưa chịu thua, gào lên: “Anh có biết tôi là ai không? Tôi nói cho anh biết, khách sạn trước mặt anh chính là do ba của tôi mở đó!”
“Ồ, vậy sao.”
Lý Hào Kiệt giương mắt nhìn khách sạn trước mắt.
Lúc này, bạn gái của thằng nhóc đó cuống lên, đi đến muốn tóm lấy Lý Hào Kiệt.
Tôi nhanh chóng bước lên đẩy cô ta ra.
Lúc này, Lý Hào Kiệt lấy điện thoại di động ra bắt đầu gọi điện, điện thoại nhanh chóng được kết nối, người đàn ông nói trong điện thoại: “Sếp Lưu à, tôi đang dạy dỗ con trai ông trước mặt khách sạn của các ông, ông có muốn nói lời nào với cậu ta không.”
Lý Hào Kiệt nói rồi mở loa ngoài.
Ban đầu thằng nhóc không tin.
Nhưng rất nhanh, trong điện thoại truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên: “Con của tôi ư?”
Thằng nhóc bỗng chốc kích động: “Ba! Tên này đánh con!”
“Câm miệng!” Người đàn ông ở đầu dây bên kia vừa nghe xong liền quýnh lên: “Lập tức xin lỗi tổng giám đốc Lý.”
“Tổng giám đốc Lý nào?”
“Cái thằng này, đó chính là ông chủ của Hào Thiên, con mau xin lỗi anh ấy đi!”
Người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia vừa nói xong.
Đôi nam nữ này đều sửng sốt.
Hai người đồng loạt nhìn về phía Lý Hào Kiệt, Lý Hào Kiệt đè lên cánh tay của thằng nhóc nhưng cậu ta cũng chẳng dám kêu gào, chỉ tử tế nói: “Hóa ra anh chính là tổng giám đốc Lý, xin lỗi, xin lỗi!”
Cậu ta nói xong rồi lại nói với tôi: “Chị gái, xin lỗi, tôi không cố ý, lúc nãy tôi thực sự không thấy chị.”
“Bỏ đi.”
Tôi nhìn về phía Lý Hào Kiệt.
Thực ra, tôi không hy vọng chuyện này sẽ tiếp diễn.
Tôi chỉ muốn mau chóng rời đi vì không muốn quan hệ của mình và Lý Hào Kiệt càng thêm mờ ám.
Lý Hào Kiệt nghe lời tôi nói, bèn buông tay ra.
Hai người kia nhanh chóng chạy mất.
Lý Hào Kiệt cúp điện thoại, tôi vốn cho rằng chuyện này đã kết thúc, bèn lên tiếng cảm ơn Lý Hào Kiệt: “Cảm ơn tổng giám đốc Lý đã giúp tôi.”
Tôi hơi cúi đầu.
Đợi đến khi tôi ngẩng đầu lên, những ngón tay khớp xương rõ ràng của người đàn ông đột nhiên kéo cằm tôi, nâng khuôn mặt của tôi lên, nhìn về phía anh.
Tôi sửng sốt.
Đôi mắt đen của người đàn ông nhìn tôi chằm chằm, lát sau mới lên tiếng: “Lúc nãy, giọng nói của cô rất khác.”
“Hả?”
Tôi nhìn Lý Hào Kiệt.
Nhưng tôi nhanh chóng hiểu ra lời nói của anh có ý gì.
Vừa rồi khi tôi hét “cẩn thận”, bởi vì quá căng thẳng nên tôi đã quên giả giọng nói.
Trước đây cũng đã từng có chuyện như vậy, có điều người khác cũng không quá chú ý.
Nhưng không ngờ Lý Hào Kiệt lại chú ý tới!
Người đàn ông nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt ấy ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp: “Dùng cái giọng cô vừa nói “cẩn thận” để nói chuyện với tôi.”
“Lúc nãy không phải là giọng này sao?”
Tôi cười cười xấu hổ, nhưng trong lòng hối hận tím cả ruột.
Tôi hoàn toàn không ngờ Lý Hào Kiệt lại nhớ cả giọng nói trước kia của tôi.
“Không phải.” Người đàn ông nhíu mày: “Cô nói “cẩn thận” đi.”
“Cẩn thận.”
Tôi nén giọng nói.
“Không phải giọng này.” Trong đôi mắt của Lý Hào Kiệt có sự thất vọng rõ rệt.
Tôi nhìn ra được, trái tim tôi bất giác thắt lại.
Tôi cố khuyên nhủ anh: “Tổng giám đốc Lý, giọng nói tôi phát ra lúc nãy là do ảnh hưởng của cảm xúc, có vấn đề gì không?”
Lý Hào Kiệt có vẻ đã bị tôi thuyết phục.
Ngón tay của anh rời khỏi cằm của tôi, anh lắc đầu, nói như có điều suy nghĩ: “Không có gì, chỉ là giọng nói đó của cô giống với một người.”
“...”
Tôi im lặng, không nói tiếp.
Cứ như giống ai tôi là người rõ nhất.