Tôi đi từ văn phòng ra, lúc đóng cửa thì nghe thấy phó giám đốc đang khổ sở cầu xin.
“Sếp Lý, tôi rất xin lỗi, đúng là tôi hồ đồ.”
“Sếp Lý, mong cậu tha thứ cho tôi, lần sau tôi không dám nữa đâu.”
Tôi rảo bước trên hành lang. Nếu người vừa đứng trong phòng cùng Lý Trọng Mạnh không phải là tôi thì tôi nhất định sẽ nghĩ sếp Lý này là Lý Hào Kiệt.
Khi tôi về đến cửa phòng cấp cứu, Lý Hào Kiệt đang đứng hút thuốc cạnh thùng rác. Anh ta chỉ mặc một bộ vest màu đen.
Bệnh viện ban đêm chẳng có ai cả. Cả nơi rộng lớn này mà chỉ mình anh ta đứng đó.
Ánh trăng mùa thu vừa trong sáng lại vừa lạnh lùng, đầu thuốc lá lúc sáng lúc tối trong tay anh trông thật cô đơn và bé nhỏ dưới ánh trăng.
Tôi đứng cách Lý Hào Kiệt vài mét, nghĩ đến những gì anh ta vừa nói lúc nãy mà trong lòng phức tạp vô cùng.
Khi tôi đang nhìn Lý Hào Kiệt thì anh ta đột nhiên quay sang nhìn tôi, dập tắt điếu thuốc trong tay rồi vẫy tôi, “Lại đây.”
Tôi hơi chần chừ.
Dường như người đàn ông ấy nhìn thấu được suy nghĩ của tôi, “Trong bệnh viện có biết bao nhiêu người, anh có thể ăn thịt em được sao?”
Cũng phải.
Tôi bước về phía Lý Hào Kiệt, đứng cách anh ta một mét rồi nhìn anh ta. Rõ ràng tôi đã quyết định phải từ bỏ rồi, nhưng giờ đứng trước mặt Lý Hào Kiệt, trái tim tôi vẫn không kiềm chế được mà đập nhanh hơn.
Tôi nghĩ ngợi rồi hỏi, “Anh Lý, anh có thể đừng cá cược gì với anh Mạnh được không? Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, anh cũng buông tha cho bản thân mình đi thôi.”
Vừa rồi thấy được Lý Trọng Mạnh như vậy khiến tôi có cảm giác rằng tất cả mọi điều mà Lý Hào Kiệt nói đều là sự thật, anh ta sẽ thua trong cuộc đấu giữa hai người.
Có lẽ do tôi biết rõ trong tay Lý Hào Kiệt có những gì, mà không hay biết Lý Trọng Mạnh có gì,
“Sao?” Người đàn ông này nghe tôi nói vậy thì cười nhạt, khóe mắt hơi cong lên, “Xót anh à?”
“Anh Lý à, tôi thấy anh cố chấp với quá khứ quá, con người sống thì phải hướng về về tương lai, đúng không?”
Chuyện tới nước này, dù tôi cố sống cố chết không thừa nhận thì Lý Hào Kiệt đã chắc chắn tôi là Tống Duyên Khanh rồi. Vậy nên tôi không định nhấn mạnh hay giải thích với anh ta.
Lý Hào Kiệt cúi đầu nhìn tôi, im lặng hồi lâu rồi nói, “Nếu em tìm một người khác thì anh nguyện đứng từ xa bảo vệ em, cũng sẽ không can thiệp vào cuộc sống của em. Nhưng chú ấy thì không được. Anh đã từng làm tổn thương em, anh không thể để chú ấy tiếp tục làm điều đó với em nữa.”
“Anh Mạnh sẽ không làm tổn thương...”
“Em hiểu chú ấy lắm sao? Em có biết chú ấy nắm bao tài sản trong tay không?” Lý Hào Kiệt ngắt lời tôi. Anh ta ngồi xổm xuống nhìn lên tôi bằng ánh mắt đầy kiên định và nghiêm túc, “Em tin anh đi, chú ấy không phải như em nghĩ đâu.”
Tôi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen láy của anh. Không hiểu vì sao, dù Lý Hào Kiệt đã làm rất nhiều điều không phải với tôi nhưng lòng tin của tôi với anh vẫn không thể dao động. . ngôn tình tổng tài
Lúc anh ta nói vậy, tôi còn muốn tin thật.
Nhưng sao tôi tin được chứ?
Tôi lắc đầu nguầy nguậy và lùi về phía sau, “Anh Lý, dựa vào gì mà tôi phải tin anh chứ?”
“...” Lý Hào Kiệt nhận ra rằng tôi đang dao động, “Chú ấy là con riêng của ba tôi. Hơn hai mươi tuổi mới được đón về nhà, trước đây chỉ là một tên bác sĩ nghèo kiết xác. Sau khi đón chú ấy về xong, ba cũng chỉ cho chú ấy sáu mươi sáu tỷ, nhưng chú ấy lặng lẽ phát triển thành như bây giờ. Em nghĩ mọi chuyện đều nhờ vào vận may không thôi ư?”
“Vậy chỉ có thể nói là anh ấy có bản lĩnh!” Tôi kiên trì đáp, “Vì anh ấy là con riêng mà nhà anh đối xử bất công với anh ấy như thế, còn không cho phép anh ấy tự phát triển sự nghiệp, cuối cùng thấy người ta làm tốt quá thì ghen tức à?”
“Không phải vậy.” Lý Hào Kiệt nhíu mày, “Theo điều tra thì tài sản trên danh nghĩa của chú ấy chỉ có bệnh viện Quang Minh mà thôi, ngay cả cổ phần công ty cũng không có, ngoài ra đều là tài sản bí mật của chú ấy.