“Ông xã, Duyên Khanh có theo ông về không?”
Nghe thấy tiếng động, Phan Ngọc ra khỏi phòng bếp.
Nhìn thấy bà ta, tôi càng sững sờ.
Nếu như gặp bà ta trên đường, chắc chắn tôi sẽ không nhận ra đây là Phan Ngọc!
Bà ta gầy hơn nhiều, mặc một chếc áo sơ mi hoa, bên ngoài khoác áo phao dày màu hồng đào, vừa nhìn đã biết là hàng vỉa hè mua ở chợ.
Trước đây bà ta toàn xì mũi coi thường mặt hàng này. Sao lại biến thành như vậy?
Phan Ngọc nhanh chóng nhìn thấy tôi đứng phía sau, bà ta sáng mắt lên, bước qua tóm lấy tôi: “Duyên Khanh!” Nói rồi ôm chầm lấy tôi: “Đúng là Duyên Khanh rồi! Mẹ không hoa mắt đầy chứ? Đúng là Duyên Khanh của mẹ!”
Lúc bà ta ôm tôi, tôi ngửi thấy mùi hôi từ trên đầu bà ta.
Nếu bọn họ diễn kịch thì quá giống rồi.
Với sự hiểu biết của tôi về bọn họ, chắc chắn bọn họ sẽ không diễn trò thế này, đây rõ ràng là đã chấp nhận cuộc sống thế này rồi.
Phan Ngọc ôm chán chê rồi lại nhìn về phía Lý Trọng Mạnh bên cạnh: “Đây... đây không phải là cậu ba nhà họ Lý sao? Cậu, cậu và Duyên Khanh nhà tôi...”
“Xin lỗi, các người nhận nhầm người rồi. Cô ấy không phải Duyên Khanh, chúng tôi chỉ là không đành lòng nhìn ông chú đây bị lạnh bên ngoài nên mới đưa ông ta về.”
Lý Trọng Mạnh tỉnh táo hơn tôi nhiều.
Anh ấy trả lời Phan Ngọc bằng giọng nói lạnh lùng.
Phan Ngọc ngẩn ra, nhìn sang tôi: “Không thể nào, đây, đây rõ ràng là Duyên Khanh của tôi! Chắc chắn là con bé!”
“Chào bà, tôi là Sa Điệp, nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Nói xong tôi quay người định đi.
Phan Ngọc ở phía sau ôm lấy chân tôi, quỳ xuống trước mặt tôi: “Đừng đi, Duyên Khanh, trước đây mẹ đã sai rồi, xin con hãy tha thứ cho mẹ có được không? Cầu xin con. Dù sao mẹ cũng là mẹ của con, chúng ta có quan hệ máu mủ mà! Không có mẹ thì làm sao có con!”
Lời này thật sự làm tôi tức giận.
Nhưng bây giờ tôi lúc nào cũng nhớ kĩ mình là Sa Điệp.
Tống Cẩm Dương đứng bên cạnh ngại ngùng xoa tay: “Để hai người chê cười rồi, bà ấy đầu óc không tỉnh táo, hai người vào trong ngồi đi.”
Nói xong ông ta vội vàng kéo hộp giấy ra.
“Ngồi không?” Lý Trọng Mạnh hỏi tôi.
Tôi không đi nổi, cũng không thể đá Phan Ngọc ra được, đành đồng ý.
May mà có ktn ở đây, nếu không tôi thật sự không dám một mình ở nơi này.
Chúng tôi ngồi xuống, tck vào nhà vệ sinh thay quần áo, Phan Ngọc bưng đồ ăn ra. Đồ ăn đã nguội ngắt, bà ta lại nói: “Biết con đến nên mẹ đã nấu hết chỗ thịt trong tủ lạnh rồi.”
“Chúng tôi ăn rồi.” Tôi lạnh nhạt nói.
“À à, cũng phải, bữa cơm của ba mẹ giờ chắc con cũng chướng mắt.” Phan Ngọc ngồi xuống, tay lại bắt đầu gấp hộp giấy.
Tống Cẩm Dương thấy bà ta như vậy thì mất hứng nói: “Con gái đang ở đây, lát nữa làm sau.”
“Được được.”
Thấy vẻ thành thạo của Phan Ngọc, tôi càng tin chắc bọn họ vẫn luôn sống như vậy, hơn nữa đã quen rồi.
Tôi hỏi: “Bây giờ nguồn thu nhập của hai người là gì?”
“Thì gấp hộp giấy.” Phan Ngọc hơi xấu hổ: “Mẹ tay chân vụng về, trước đây cũng không biết làm gì, ra ngoài tìm việc toàn bị đuổi, chỉ đành làm cái này.”
“Vậy còn ông?” Tôi nhìn Tống Cẩm Dương.
Tống Cẩm Dương xấu hổ nói: “Chỉ làm ít việc vặt.”
Cuối cùng Lý Trọng Mạnh cũng hỏi tới vấn đề mà tôi nghi hoặc: “Cho dù Tống thị sụp đổ nhưng các người cũng được chia không ít tiền, sao lại phải sống khổ như vậy?”
“Haizz!” Tống Cẩm Dương vừa nghe Lý Trọng Mạnh nói thì thở dài: “Tiền của chúng tôi đã sớm bị lừa hết rồi, hơn nữa còn nợ một khoản, cuối cùng không nhà không xe, chẳng còn gì cả. Có thể sống đã là một kỳ tích.”
“Vậy à. Tuy Tiểu Điệp không phải Tống Duyên Khanh, nhưng nói cho cùng hai người cũng có chút quan hệ với nhà họ Lý chúng tôi. Hai người cho tôi số tài khoản ngân hàng, tôi chuyển cho hai người 7 tỷ. Tuy số tiền này không thể giúp hai người trở về cuộc sống trước đây, nhưng cũng đủ cho hai người sống cuộc sống bình thường.”
“Vậy làm sao được.”