Trong lúc Lý Trọng Mạnh đi tắm, tôi vội vàng về phòng thay đồ.
Vì bị hôn mê nên dạo gần đây tôi đã gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng trở nên nhợt nhạt. Tôi không muốn Lý Trọng Mạnh lo lắng bèn đánh má hồng và trang điểm nhẹ khiến cả người tươi tắn lên rất nhiều.
Khi mở cửa phòng, Lý Trọng Mạnh cũng đúng lúc đi ra.
Lý Trọng Mạnh mặc một bộ áo tắm trắng muốt, cổ áo trễ xuống để lộ cơ ngực săn chắc.
Khuôn mặt tôi bỗng đỏ ửng lên, tôi hơi cúi đầu nói, “Em chuẩn bị xong rồi, lát nữa em chờ anh trong phòng khách nhé.”
“Ok.”
Giọng nói Lý Trọng Mạnh truyền vào tai tôi phảng phất mang theo ý cười.
Anh ấy đi vào phòng ngủ, còn tôi đi ra phòng khách.
Ngồi trên ghế sô pha, tôi tiện tay lấy một con búp bê nhỏ xinh bên cạnh, đây là một chú mèo con dễ thương với cái đầu to.
Không ngờ những thứ này lại xuất hiện trong nhà của Lý Trọng Mạnh, trông chúng không hề ăn nhập với phong cách trước giờ của anh ấy.
Tôi ôm mèo con vuốt ve một lát, bỗng nghe thấy tiếng cười khẽ vang lên. Vừa quay sang liền thấy Lý Trọng Mạnh đang nhìn tôi mỉm cười, không biết anh đã đứng bên cạnh tôi từ khi nào.
“Nếu em thích thì sau này anh sẽ mua nhiều hơn.” Lý Trọng Mạnh mở miệng nói.
Tôi vội trả chú mèo con về vị trí cũ, sau đó lắc đầu nói, “Không cần đâu.” Thấy anh đã thay đồ, tôi liền nói, “ Anh chuẩn bị xong chưa? Thế chúng ta đi thôi.”
“Ừm.” Lý Trọng Mạnh ngửa tay đưa về phía tôi.
Tôi sững người mất một lúc mới hiểu ý của anh, dù hơi do dự nhưng tôi vẫn đặt tay mình vào tay anh ấy.
Kim đồng hồ sắp chỉ sáu giờ, lúc chúng tôi đi, ngoài đường vẫn đang kẹt xe, đoạn đường vốn không xa lắm giờ lại phải đi một tiếng đồng hồ mới tới.
Xe chạy tới nhà Lý Nam Hào.
Trong phòng khách có một quản gia và một người giúp việc, còn Lý Nam Hào đang ngồi một mình trên chiếc sô pha to lớn đọc báo.
Có lẽ là vì phòng khách quá lớn nên trông ông ấy vô cùng lẻ loi đơn độc.
“Chú Lý.” Tôi bước tới chào ông ấy.
Nếu xét vai vế thì tôi phải gọi ông ấy là “Ông nội” mới đúng.
Vì tới hơi trễ nên cơm canh đã chuẩn bị xong xuôi, Lý Nam Hào bảo chúng tôi vào bàn luôn.
Do chuyện lần trước nên Lý Nam Hào cũng không bắt tôi uống rượu nữa.
Bọn họ cũng không uống gì.
Bữa cơm tối nay trông rất giống một bữa cơm gia đình hằng ngày.
Chỉ có bầu không khí nặng nề kia là hơi sai sai một tí.
Trong lúc ăn, rõ ràng tôi cảm nhận được tâm trạng của Lý Nam Hào không tốt lắm, thái độ với Lý Trọng Mạnh cũng không tốt như lần trước.
Một lúc sau mọi người đã ăn no rồi, không ai còn cầm đũa nữa.
Lý Nam Hào đứng dậy nói với Lý Trọng Mạnh, “Thằng ba à, con ăn xong chưa? Lên đây nói chuyện với ba một lát.”
“Vâng.” Lý Trọng Mạnh không hề bất ngờ, anh ấy đứng dậy đi theo Lý Nam Hào, trước khi đi còn không quên dặn dò tôi, “Em ở dưới lầu chờ anh, anh sẽ xuống liền.”
“Vâng.”
Tôi gật đầu như gà mổ thóc.
Không biết tại sao, tôi luôn cảm giác sắp có chuyện gì đó xảy ra.
Sau khi bọn họ đi, tôi cũng không ăn nữa, bèn bỏ đũa xuống đi tới ngồi trên sô pha.
Trên bàn còn đang để tờ báo ban nãy Lý Nam Hào đọc.
Tôi tiện tay cầm lên liền nhìn thấy dòng tít, “Đế quốc rung chuyển – vốn đầu tư ba mươi lăm nghìn tỷ của tập đoàn Hào Thiên đã trôi theo dòng nước”
Tôi sững sờ không thể tin nổi, bắt đầu đọc kỹ nội dung tin tức.
Nội dung viết rằng, tập đoàn Hào Thiên là một công ty đầu tư có số dự án lên tới hàng chục nghìn. Những năm gần đây, dự án đầu tư lớn nhất của tập đoàn Hào Thiên chính là nghiên cứu phát triển AI. Trong sáu tháng đầu năm, dự án này đã đứng trước ngưỡng cửa thành công, hơn nữa còn tiến hành trưng bày sản phẩm gây tiếng vang rất lớn.
Thế nhưng, mới chỉ cách đây mấy ngày, tòa nhà nghiên cứu bỗng xảy ra hỏa hoạn, tuy không có thương vong về người nhưng toàn bộ tài liệu nghiên cứu đã mất tích một cách kỳ lạ.
Vì thế cổ phiếu của tập đoàn Hào Thiên đã tạm hoãn liên