“Không, ý của tôi là, anh…” Tôi vừa mở miệng lại nghĩ tới một việc, nếu Lý Hào Kiệt ngủ lại chỗ tôi thì còn ra thể thống gì?
Tôi lập tức sửa lại, “Bỏ đi, anh đi đi, để tôi tiễn anh.”
“Không được, nếu em đã nói để anh ngủ cùng thì anh sẽ nghĩ là thật đấy.” Lý Hào Kiệt ôm tôi thật chặt rồi đưa tôi vào phòng ngủ, đặt tôi lên giường và đè lên người tôi.
“Lý Hào Kiệt, tôi chỉ thấy anh mệt quá nên muốn anh nghỉ ngơi cho tốt thôi, chứ không bảo anh ngủ cùng tôi!” Tôi ngồi dậy định xuống giường, tôi sợ mình sẽ mất lý trí nếu cứ đối mặt với anh thế này. Vì cứ hễ đến gần anh ấy là tôi chỉ muốn ôm muốn dựa vào anh.
Rõ ràng năm năm trước anh đã làm tổn thương tôi nhiều đến thế, nhưng tôi vẫn... Tôi biết rõ điều đó là sai trái, là vực sâu, vậy mà vẫn muốn nhảy xuống.
Lý Hào Kiệt giữ chặt tay tôi, “Đừng đùa, thật ra tôi đã ba ngày không ngủ rồi, dù bây giờ em có ngậm nó trong miệng thì nó cũng không cứng nổi đâu.”
“Ba ngày?” Tôi nhìn anh, “Sao lại không ngủ?”
“Nhiều chuyện lắm, áp lực quá, các cổ đông hết người này đến người khác gọi đến, còn bên ngân hàng nữa, anh...” Lý Hào Kiệt kéo tôi vào vòng tay anh, “Để anh ôm em nằm chút thôi, một chút thôi là được.”
Lời của anh như bùa mê, tim tôi đau quặn thắt, không thể nói ra lời từ chối.
Cuối cùng thì tôi vẫn gật đầu, “Vậy anh gối lên đùi tôi đi.”
“Không, anh muốn ôm em.” Lý Hào Kiệt nói xong thì đè tôi xuống rồi ôm chặt.
Cả hai không nói gì.
Phòng ngủ chìm vào yên lặng.
Không rõ lần gần đây nhất chúng tôi kề sát bên nhau như vậy là khi nào? Tôi nằm trong lòng anh, chúng tôi gần nhau đến mức có thể nghe thấy nhịp đập con tim của đối phương.
“Em yêu à, chẳng mấy nữa thôi anh sẽ hai bàn tay trắng, lúc đó, anh có thể sẽ không bao giờ ôm được em nữa.”
“Sao có thể vậy được?
Nghe anh nói vậy khiến tôi hơi căng thẳng.
“Em biết vì sao tôi nói, nếu tôi cược với chú ấy thì người thua sẽ là tôi không?” Lý Hào Kiệt ôm tôi, giọng anh rất nhẹ nhàng. Thấy tôi không nói gì, anh tiếp tục, “Vì trong mắt tôi, cạnh tranh kinh doanh phải bày hết lên mặt bàn chứ không phải lén lén lút lút.”
Anh chỉ nói tới đây thì ngừng.
Tôi không hiểu.
Không lâu sau tôi nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của anh.
Anh ấy đang ngủ.
Tốt quá.
Tôi gần như không ngủ cả đêm. Trời còn chưa sáng tôi đã nghe thấy tiếng chuông...
“Tôi có thể đứng phía sau em, như chiếc bóng đuổi theo ánh sáng...”
Đây không phải là nhạc chuông lúc trước của tôi sao? Nhưng tôi đã đổi nhạc chuông từ lâu rồi cơ mà.
Tôi phát hiện ra đó không phải điện thoại của tôi mà là Lý Hào Kiệt.
Lý Hào Kiệt nghe thấy chuông điện thoại thì mở mắt ra, ngồi dậy cầm điện thoại và nhận cuộc gọi, vẻ mặt anh trông rất nghiêm túc, “Alo.”
Anh vừa nghe điện thoại vừa đứng dậy ra ngoài. Khi sắp đi đến cửa anh mới nói, “Tôi biết rồi, tôi đến ngay đây.”
“Phải đi rồi à?”
Tôi nhìn bầu trời vẫn tối đen bên ngoài, giờ mới là năm rưỡi sáng, anh ấy mới chỉ ngủ được bốn tiếng mà thôi.
Lý Hào Kiệt dừng bước, ngập ngừng một chút rồi đáp, “Có bàn chải mới không? Đưa anh dùng đi.”
“Có đây.” Tôi vội vàng chạy tới phòng để đồ, tìm trong tủ quần áo một lúc mới tìm được chiếc bàn chải đã mua từ lâu để đưa cho anh.
Anh bóc lớp màng bọc ra rồi cầm bàn chải vào toilet.
Tôi đứng cạnh nhìn anh đánh răng mới phát hiện, dù chỉ là một chút thời gian này thôi cũng đủ khiến tôi vui vẻ rồi. Nghĩ lại cũng thấy bản thân thật dễ dãi.
Lý Hào Kiệt vừa đánh răng vừa quay lại hỏi tôi, “Muốn đến công ty với anh không?”
“...Đi được sao?”
Nghe anh nói vậy tôi thấy khá động lòng. Tôi muốn đi theo anh, làm gì cũng được cả.