“Vâng.” Tôi trả lời không hề do dự.
Chuyện này đối với tôi có hơi đột ngột, nhưng tôi đã đồng ý rồi thì nhất định sẽ làm được.
Hơn nữa tôi cũng đã tự thuyết phục bản thân mấy nghìn lần rồi.
Bây giờ bất cứ ai hỏi, tôi cũng sẽ không chút do dự trả lời “vâng”.
Khương Thanh ngậm đũa trong miệng, cau mày nhìn tôi hồi lâu mới nói: “Nhưng chị cảm thấy lúc em nhắc đến chuyện này không hề tỏ ra vui vẻ chút nào, không giống như năm đó em và Lý Hào Kiệt, rõ ràng chỉ là ở bên nhau nhưng lại...”
“Đừng nói nữa.” Tôi dứt khoát ngắt lời Khương Thanh: “Đều đã qua rồi, anh ấy cũng đã cưới Lâm Tuyền, chẳng có gì đáng nói cả.”
“Nhưng mà...”
“Nói cái khác đi, em nhận được một tin tốt.” Vì ngăn cản Khương Thanh tiếp tục chủ đề kia, tôi nói: “Phan Ngọc và Tống Cẩm Dương không phải là cha mẹ ruột của em, thế nên cha mẹ ruột của em là người khác.”
“Thật sao?!” Khương Thanh vừa nghe đã giật mình khiếp sợ.
Tôi kể những chuyện xảy ra gần đây cho chị ấy.
Khương Thanh nghe xong thì mặt đầy vẻ kinh ngạc: “Trời đất, xảy ra chuyện lớn như thế mà em không nói cho chị biết! Em có còn coi chị là bạn không hả!”
“Không sao đâu mà, anh Mạnh vẫn luôn chăm sóc cho em, em vẫn ổn.”
Hai tuần nay, Lý Trọng Mạnh vẫn luôn săn sóc tôi, có thể nói là tỉ mỉ chu đáo vô cùng.
Lại thêm Thánh Tâm là bệnh viện của anh, anh từng căn dặn nên cho dù anh không ở đây thì y tá vẫn một tiếng đến ba lần, chỉ sợ tôi xảy ra chuyện gì.
Nghe tôi nhắc đến Lý Trọng Mạnh, Khương Thanh vẫn bĩu môi: “Lý Trọng Mạnh thì có gì hay chứ? Sao chị cứ cảm thấy anh ta cười nham hiểm thế nào ấy, chẳng qua là anh ta đang đeo mặt nạ mà thôi.”
“Sao lại thế?”
Lúc tôi nói như vậy thì có hơi chột dạ.
Thật ra tôi cũng cảm thấy trước giờ tôi thật sự không hiểu rõ Lý Trọng Mạnh, anh ấy chưa bao giờ thật sự mở lòng với tôi.
Những gì tôi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một mặt mà anh muốn cho tôi thấy mà thôi.
Có điều anh thật sự rất tốt với tôi.
Khương Thanh tiếp tục ăn cơm, không nói gì thêm nữa.
Ăn cơm xong, chị ấy chủ động rửa bát, tôi ở bên cạnh dọn dẹp rác rưởi, Khương Thanh lại nói: “Khanh, em nghĩ kĩ đi, chuyện kết hôn tuy không thể nói là cả đời chỉ có một lần, nhưng có những con đường em bước lên rồi sẽ không quay lại được nữa.”
“Ừm, em nghĩ kĩ rồi.” Tôi quả quyết trả lời.
Chuyện này tôi đã sớm tẩy não bản thân rồi.
Khương Thanh nghe câu trả lời của tôi thì quay đầu nhìn: “Thật chứ?”
“Thật mà, thật mà! Em thật sự muốn lấy anh ấy!”
Đã đồng ý rồi, lễ đính hôn cũng xác định rồi.
Hơn nữa anh ấy đối với tôi rất tốt, sao tôi có thể làm tổn thương anh ấy được chứ?
Hình như cuối cùng Khương Thanh cũng không nhịn được, chị cởi găng tay ra, đặt hai tay lên vai tôi, nghiêm túc nói: “Chị, không, đồng, ý!”
“Em kết hôn, sao chị lại không đồng ý chứ!” Tôi giả vờ trừng chị ấy, mỉm cười: “Anh ấy rất tốt với em, chị cũng biết mà.”
“Nhưng em không vui. Nếu lấy người mình không yêu thì thà cả đời không kết hôn còn hơn.” Khương Thanh kéo tôi: “Ai bảo phụ nữ nhất định phải lấy chồng chứ? Bây giờ em cũng có bản lĩnh kiếm tiền, có bản lĩnh mua nhà mua xe, có bản lĩnh mua quần áo, sao phải kết hôn làm gì!”
“Đàn ông cũng không phải máy ATM mà.”
“Vậy mới càng phải lấy người mình yêu. Đời người dài như vậy, nếu em sống với người mình không yêu thì sẽ rất đau khổ!”
Câu nói của Khương Thanh đã làm dao động niềm tin tôi tự mình gây dựng.
Tôi nhìn chị ấy với tâm trạng phức tạp, không cười nổi nữa.
Lát sau tôi mới hơi hé miệng: “Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, chị nói cho em biết, kết hôn là phải lấy người mình yêu, nếu em vì tội nghiệp Lý Trọng Mạnh mà lấy anh ta thì anh ta mới thật sự là kẻ đáng thương!”
Khương Thanh nắm chặt