Rõ ràng chỉ là một tấm thẻ, nhưng lúc cầm trong tay tôi lại cảm thấy vô cùng nặng nề.
Lý Trọng Mạnh mỉm cười với tôi rồi đi ký hợp đồng.
Cô gái bán nhà và nhân viên phụ trách hợp đồng lấy 6 bản hợp đồng đặt lên bàn, sau đó giải thích từng bản cho chúng tôi.
Đợi đến khi giảng giải xong xuôi, chúng tôi bắt đầu ký tên theo yêu cầu của bọn họ.
Lý Trọng Mạnh ký tên, tôi vốn chỉ ngồi nhìn, nhưng đến khi anh ấy ký đến bản hợp đồng cuối cùng thì tôi mới phát hiện, vậy mà anh ấy lại viết tên của tôi!
“Anh, anh ký nhầm rồi!” Khoảnh khắc đó tôi đương nhiên biết anh muốn làm gì, bèn vội vàng giữ lấy tay anh.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn tôi, vẻ mặt như thể đang làm chuyện đương nhiên: “Không ký sai, đúng là muốn viết tên em mà.”
Cô gái bán nhà bên cạnh nhìn mà ngưỡng mộ.
“Đừng viết tên em, em không cần đâu, cứ ghi tên anh là được rồi.” Tôi vừa nói vừa cầm lấy những hợp đồng anh đã ký, đưa cho nhân viên công tác và hỏi: “Xin lỗi, chúng tôi muốn đổi tên, có thể đổi lại không?”
“Cái này...”
Nhân viên lập tức tỏ vẻ khó xử.
Thực ra hợp đồng đều đã in ra, có điều in lại vài bản cũng không phải chuyện phiền phức gì.
Lý Trọng Mạnh đặt tay lên tay tôi, hơi nhíu mày: “Dù sao chúng ta cũng sẽ không ly hôn, ghi tên ai chẳng như nhau, đúng không?”
“Nhưng mà...”
“Còn chưa kết hôn em đã tính đến chuyện ly hôn với anh rồi à?”
Tôi vừa định nói thì Lý Trọng Mạnh đã ngắt lời.
Không thể phủ nhận Lý Trọng Mạnh thật sự rất thông minh. Giọng anh ôn hòa và vô hại, nhưng lại bất tri bất giác ép tôi đến đường cùng.
Cuộc hôn nhân này tôi gần như đã không còn cách nào đổi ý. Cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, tôi cũng phải bước tiếp.
Tôi mỉm cười nhìn anh ấy và lắc đầu: “Sao thế được, em chỉ cảm thấy anh bỏ tiền mà còn viết tên em thì không hay lắm.”
Lý Trọng Mạnh cúi đầu, tiếp tục viết nốt cái tên còn dang dở, vừa viết vừa nói: “Không đâu, anh xem trên mạng nói, làm thế này mới có thể cho vợ mình cảm giác an toàn, anh chỉ muốn cho em đủ cảm giác an toàn mà thôi.”
“Cảm ơn anh...”
Thật ra tôi cũng có tiền, không cần dựa vào tiền và nhà của anh ấy để có cảm giác an toàn.
Chỉ là đã nói đến mức này rồi, tôi cũng không biết phải từ chối thế nào.
Lý Trọng Mạnh ký nốt bản hợp đồng cuối cùng rồi đứng dậy, nhìn tôi. Đột nhiên anh ghé lại gần, hôn một cái lên bờ môi tôi.
Tôi ngẩn ra.
Người đàn ông mỉm cười như vừa đạt được ý nguyện, anh nói: “Lần sau mỗi lần em nói cảm ơn thì chính là nợ anh một nụ hôn. Thế nên sau này anh không ngại em cảm ơn thêm vài lần nữa đâu.”
Mặt tôi hơi nóng lên.
Lý Trọng Mạnh đi theo nhân viên để làm thủ tục. Tôi đứng ở đó, cô nhân viên giới thiệu nhà bên cạnh rốt cuộc cũng lên tiếng: “Cô Sa, cô thật là hạnh phúc. Tôi bán nhà bao nhiêu năm nay mà chưa bao giờ gặp người đàn ông nào tốt bụng như anh Lý.”
“Anh ấy rất tốt.” Tôi mỉm cười với cô ấy.
“Đâu chỉ tốt bụng, trước giờ toàn là các bà vợ khóc lóc kêu gào đòi thêm tên, làm gì có ai trả toàn bộ tiền nhà mà còn chủ động viết tên cô, còn lo lắng cho cô đủ điều nữa chứ.” Cô gái bán nhà dừng một chút rồi nói tiếp: “Có điều tôi thấy cô cũng chẳng biết tiếp nhận gì cả, cô sẽ không thật sự cho rằng tiểu khu của chúng tôi kém, biệt thự vị trí vàng đã làm xong lâu như vậy mà còn chưa bán được đấy chứ?”
Nghe cô nhân viên nói, tôi không khỏi ngẩn người: “Cô có ý gì?”
“Căn nhà này là do anh Lý đã sớm tìm tới sếp của chúng tôi từ trước và nộp tiền đặt cọc, cố ý giữ lại đấy.”
Lúc cô nhân viên đang nói thì có khách hàng bước vào, cô ấy nhìn tôi rồi bảo: “Đừng làm giá nữa, anh Lý chắc chắn là người đàn ông tốt trăm năm khó gặp đấy.”