“Đứng lại!”
Giọng anh cảnh sát vừa rồi vang lên sau lưng tôi.
Tôi căn bản không lo được nhiều như vậy, cứ xông thẳng vào trong. Đến cửa, tôi khom người nhảy qua dải ngăn cách vọt vào hành lang.
Cả hành lang vắng tanh, không có một bóng người.
Nhất thời tôi không biết nên đi đâu.
Trong lúc tôi đang do dự thì cảnh sát đã đuổi đến, anh ta tóm tay tôi đè lại, gào lên: “Cô có phải phóng viên hay không!”
“Không phải!” Cánh tay tôi bị cảnh sát vặn ra sau đè xuống, không quay lại được, chỉ đành nói: “Tôi thật sự là vị hôn thê của giám đốc bệnh viện, từ hôm qua tới nay anh ấy vẫn chưa về, ngày mai là sinh nhật của anh ấy, tôi rất lo lắng!”
Tôi biết, muốn chạy là điều không thể.
Cảnh sát nghe xong thì hơi do dự: “Vậy cô có ảnh chụp chung của hai người không?”
Ảnh chụp chung ư?
Tôi nghĩ kĩ rồi lắc đầu: “Không có.”
“Ảnh chụp chung cũng không có mà cô còn dám nói hai người là người yêu, tôi làm sao tin được!” Cảnh sát nổi giận: “Tôi thấy cô chính là phóng viên thì có!”
Anh ta nói rồi lấy điện thoại ra gọi vào một số: “Các anh đến bệnh viện Quang Minh đi, bên tôi bắt được một phóng viên.”
Tôi nóng nảy: “Tôi thật sự không phải là phóng viên! Tôi là nhà thiết kế, tôi có thể chứng minh!”
“Nhà thiết kế?” Anh cảnh sát thả tôi ra: “Cô chứng minh đi xem nào.”
Tôi vội vàng lấy điện thoại ra, lên mạng tìm một vài tin tức về tôi trước đây cho cảnh sát xem.
May mà ở trên mạng có vài bài phỏng vấn lúc trước tôi từng nhận.
Cảnh sát một tay giữ chặt tôi, một tay cầm điện thoại di động, xem xong mới nghi ngờ nhìn tôi và nói: “Tuy cô chứng minh được mình không phải phóng viên, nhưng cũng không thể chứng minh được mối quan hệ giữa cô và giám đốc bệnh viện, tôi không thể nói cho cô biết chuyện gì xảy ra.”
“Vậy anh nói cho tôi biết trong này có người chết hay không?”
Cái này thì được chứ hả!
Cảnh sát nhìn tôi, chần chừ một lát mới nói: “Tôi chỉ có thể nói cho cô biết, giám đốc bệnh viện vẫn còn sống.”
Mấy chữ này đối với tôi mà nói như một liều thuốc an thần.
Dây thần kinh vẫn luôn căng như dây đàn lúc này mới thả lỏng.
Nhưng tôi nhanh chóng phản ứng lại: “Vẫn còn sống thì sao điện thoại của anh ấy lại tắt máy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Có phải anh ấy đã bị thương rồi không?”
“Không không! Cô mà còn không đi nữa thì lát đồng nghiệp của tôi sẽ đến đưa cô vào đồn cảnh sát đấy!”
Anh ta bị tôi hỏi nhiều quá mà bực mình.
Có điều tôi cũng nhận ra, đúng là anh ta không thể nói được.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành rời khỏi bệnh viện.
Đến khi về tới nhà, tôi lại lên mạng tra, quả nhiên trên đời không có bức tường nào không lọt gió.
Trên mạng nói trong bệnh viện Quang Minh phát hiện ra căn bệnh truyền nhiễm MERS, bây giờ cả bệnh viện đều bị phong tỏa rồi.
Tôi lại tra xem MERS là bệnh gì, bấy giờ mới phát hiện đây là một loại bệnh nhiễm trùng phổi do virus coronavirus gây ra, cùng loại với SARS nhưng so với SARS thì càng dễ chết người hơn.
Biết thông tin này rồi tôi lập tức hoảng loạn.
Liệu Lý Trọng Mạnh có bị lây bệnh không, anh ấy có xảy ra chuyện gì không?
“Hân hoan phá bỏ lớp kén, ham muốn một cuộc sống hoa lệ...”
Lúc trong lòng tôi đang hoảng loạn bất an thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Là Lý Trọng Mạnh gọi tới!
Chưa bao giờ tôi lại kích động khi nhìn thấy cuộc điện thoại của Lý Trọng Mạnh như giờ phút này!
“Mạnh, anh không sao chứ!” Vừa nghe điện thoại tôi đã lên tiếng ngay.
Đầu dây bên kia hơi im lặng một lát rồi người đàn ông mới nói: “Em biết rồi?”
Giọng Lý Trọng Mạnh khàn đặc, đầy vẻ mệt mỏi.
“Em tìm trên mạng, có người nói bệnh viện các anh xuất hiện bệnh MERS, em tra rồi, đó là một loại bệnh có tính truyền nhiễm rất mạnh. Bây giờ anh đang ở đâu? Anh không sao chứ? Không bị lây chứ?”
Tôi hỏi liên tục mấy câu liền, nhưng trong lòng tôi còn nhiều vấn đề hơn thế. Tôi chỉ mong có thể lập tức gặp anh!
“Ừm.” Anh thản nhiên nói: “Không sao, anh rất khỏe, chỉ là... bệnh viện bị phong