“Hân hoan phá bỏ lớp kén, ham muốn một cuộc sống hoa lệ...”
Đang lúc Đào Nhi hỏi tên tôi thì di động của tôi vang lên.
Tôi nhìn lướt qua, là Lý Hào Kiệt. Hôm qua tôi vừa cho Lý Hào Kiệt số điện thoại của mình.
Tôi chần chừ một lát rồi vẫn nghe điện thoại, hỏi anh: “Có chuyện gì sao?”
Ở đầu dây bên kia, người đàn ông im lặng vài giây rồi mới lên tiếng: “Anh muốn nói cho em biết anh đã trở về công ty rồi. Sắp tới có thể sẽ khá bận, không liên lạc với em được. Đợi sau buổi đấu giá quảng cáo anh sẽ liên lạc với em.”
Sau buổi đấu giá quảng cáo sao...
“Vâng, em chờ anh liên lạc.” Miệng thì nói như vậy nhưng trong lòng tôi không chắc sau buổi đấu giá này tôi và Lý Hào Kiệt còn có thể gặp mặt nhau nữa hay không.
Đến khi tôi cúp điện thoại, Đào Nhi hỏi: “Hay đặt tên studio của chúng ta là Yến Vĩ Điệp đi!”
“Yến Vĩ Điệp?” Chính là tên chuông điện thoại của tôi.
“Đúng vậy, chúng ta cũng coi như là lần nữa bắt đầu phá kén biến thành bướm. Yến Vĩ Điệp là loài bướm lớn nhất, màu sắc rực rỡ nhất, tôi thấy rất có ý nghĩa.” Đào Nhi nói rồi cầm bút lên vẽ vẽ vài nét: “Hơn nữa đặt tên này cũng rất dễ thiết kế logo, chính là kiểu bươm bướm xòe cánh, hai bên là hai loại màu sắc, một đại diện cho tôi, một đại diện cho cô.”
“Tôi đồng ý.” Tôi giơ tay biểu quyết.
Thực ra lúc này trong lòng tôi toàn là suy nghĩ về chuyện khác, thế là bèn nghe theo Đào Nhi hết.
Buổi chiều, tôi và Đào Nhi đến công ty Thiên Lộc, nói chuyện hai chúng tôi muốn thành lập studio cho người phụ trách của bọn họ, đồng thời đánh tiếng là hai bên có thể hợp tác với nhau.
- ---
Thấy sắp đến buổi đấu giá, tôi càng lúc càng bất an.
Cuối cùng, một ngày trước buổi đấu giá, tôi nhờ Mưu Đạo Sinh đưa Thiểm Thiểm về thị trấn Tô.
Mưu Đạo Sinh cũng biết đôi chút về chuyện của nhà họ Lý. Ông ấy không hỏi gì mà đồng ý ngay.
Thiểm Thiểm tất nhiên không muốn, tôi phải khuyên can mãi, cuối cùng hứa một tháng sau sẽ đón nó về, nó mới miễn cường đồng ý.
Ngày hôm sau chính là buổi đấu giá. Buổi đấu giá tiến hành vào buổi trưa.
Sáng sớm tôi đã tỉnh, ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, bỏ qua trang phục truyền thống mà chọn một bộ váy màu xanh lam cao quý, dùng máy uốn tóc làm thành mái tóc xoăn, trang điểm tinh tế.
Nhìn bản thân trong gương, tôi cảm thấy quả thực mình giống như một người phụ nữ ở xã hội thượng lưu.
Đến khi chuẩn bị xong xuôi, tôi liền đến trung tâm Noah - hiện trường buổi đấu giá quảng cáo của đài truyền hình quốc gia sang năm, muốn xem xem có thể trà trộn vào không.
Đến đó, tôi không khỏi bị trận thế trước cửa làm cho giật mình.
Trên khoảng sân rộng lớn trước cổng trung tâm Noah có đầy những chiếc xe ô tô sang trọng, không phải là những loại xe thường gặp trên đường như Bentley, Porsche, mà lại là những logo tôi chưa từng nhìn thấy.
Tuy kiểu xe là loại thường gặp, nhưng màu sắc chắc chắn là hàng hiếm.
Dường như chỉ mỗi việc này thôi cũng đủ cho thấy thực lực phi thường của những khách mời ngày hôm nay.
Nhất thời tôi liền hiểu ra vì sao lúc Lý Hào Kiệt nói sẽ nắm chắc trúng thầu, vẻ mặt lại ảm đạm như vậy rồi.
Dù bản thân có tài giỏi đến đâu thì vẫn còn những người giỏi hơn.
Muốn lấy được quảng cáo giờ vàng của đài truyền hình quốc gia đâu có dễ như vậy.
Tôi đi qua khoảng sân rộng, đến cửa của trung tâm Noah.
Tôi vừa đứng ở đó đã bị nhân viên công tác ở cửa ngăn lại: “Thưa cô, xin cô hãy trình thư mời.”
Thư mời ư? Hai chữ này lập tức khiến tôi ngơ ngác.
Thì ra nơi này không phải ai cũng có thể vào, còn cần thư mời.
Tôi căn bản không có thư mời, vẻ mặt chột dạ, lại giả vờ mở túi xách ra tìm đi tìm lại kĩ càng rồi mới nói với nhân viên công tác: “Hình như tôi... quên mang rồi.”
“Xin lỗi cô, không có thư mời không thể vào trong.” Nhân viên nói với tôi bằng giọng máy móc, vẻ mặt lại mang vài phần khinh thường.
Rõ ràng anh ta đã nghe nhiều những lời nói dối như vậy rồi.
Tôi hơi mất tự nhiên,