Tôi thật sự bất ngờ vì lời anh ta nói.
Thế là thế nào?
Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, anh ta trông có vẻ rất nghiêm túc, trên mặt hoàn toàn không có biểu cảm dư thừa nào, đôi môi luôn mỉm cười dịu dàng lúc này cũng ngưng cười.
Tôi lúng túng nhìn anh ta mà lòng hoảng loạn không thôi, lát sau mới hỏi: “Anh có ý gì?”
Đúng lúc này, ngoài xe vang lên tiếng còi, tôi nhìn từ kính chiếu hậu thì thấy xe của Lý Hào Kiệt, đèn xe hơi lóe lên như khiêu khích, khiến tôi có dự cảm chẳng lành.
Lý Trọng Mạnh vỗ nhẹ đầu tôi: “Không có gì đâu, em sẽ không phải bối rối lâu nữa đâu.”
Anh ta vẫn không cười khi nói những lời ấy. Anh ta gỡ kính xuống, gạt cần, chuyển động tay lái và đi khỏi Đông Phong Lâu.
“Hai người định làm gì? Giờ anh muốn đi đâu?” Tôi không ngừng hỏi Lý Trọng Mạnh, nhưng anh ta không hé răng một lời, chỉ chăm chú lái xe.
Trời đã vào đêm, bên ngoài bắt đầu hạ tuyết, những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống trong ánh sáng vàng ấm áp của đèn đường.
Tôi căng thẳng nhìn Lý Trọng Mạnh, trong lòng vô cùng bất an. Tôi chưa từng thấy Lý Trọng Mạnh thế này, bất kể khi nào anh ta cũng vẫn mỉm cười. Dù có đôi lúc nghiêm túc đấy nhưng chỉ trong một lát thôi, rồi sau đó sẽ lại là nụ cười đầy tiêu chuẩn. Tuy lúc trước tôi thấy nụ cười mỉm dịu dàng của anh là một chiếc mặt nạ, nhưng giờ tôi nghĩ, dù là mặt nạ cũng tốt, tôi không muốn nhìn thấy Lý Trọng Mạnh thế này.
Anh ta như vậy khiến tôi sợ hãi, tôi thậm chí còn lo sợ rằng anh ta sẽ đưa tôi đến một nơi rất kinh khủng. Đó sẽ là một nơi có người chết.
Lý Trọng Mạnh không cười.
Khoảng hai tiếng sau, xe chạy từ nội thành đèn đuốc sáng trưng đến khu ngoại thành tăm tối không có đèn đường. Trước xe chỉ có hai chiếc đèn pha chiếu sáng con đường phía trước.
Đúng lúc này, phía trước xuất hiện ánh đèn, tôi nhìn thì thấy kiến trúc này vô cùng xa hoa và đa màu sắc, nhìn từ bên ngoài thì có vẻ là rạp xiếc.
Đây là đâu?
Tôi đang tò mò ngắm nhìn thì Lý Trọng Mạnh rẽ vào trong khu kiến trúc ấy. Trong sân có rất nhiều xe, nhìn kỹ thì đều là xe đắt tiền cả, và xung quanh đây có rất nhiều bảo vệ qua lại tuần tra. Xe của Lý Hào Kiệt cũng đỗ lại ngay phía sau chúng tôi.
Có một hàng người đi ra từ cửa, tôi nhìn kỹ, phát hiện trong đám đông có một người rất cao, nhìn rất bắt mắt. Trong những người mà tôi quen thì chỉ có một người là cao như thế.
Khi họ đến gần hơn, tôi mới xác định người đó là La Anh Kiệt.
Tôi càng bất an hơn khi thấy La Anh Kiệt có mặt tại đây. Mấy vệ sĩ đi tới mở cửa xe cho chúng tôi, tôi do dự nhưng vẫn bước xuống.
“Chà chà, ngọn gió nào đưa hai sếp Lý đến chỗ tôi thế này, thật vinh dự cho kẻ hèn này quá!” Khi Lý Trọng Mạnh và Lý Hào Kiệt xuống xe, La Anh Kiệt giang hai tay và nói lớn.
Hai người không đáp lời anh ta, chỉ có Lý Trọng Mạnh hỏi: “Đã chuẩn bị chỗ xong chưa?”
Lý Trọng Mạnh đi đến định nắm tay tôi, Lý Hào Kiệt ngăn anh ta lại: “Chú ba, kết quả còn chưa có đâu, giờ cô ấy không thuộc về chú.”
Tôi sửng sốt: “Hai người lại lấy tôi ra cược phải không?”
“Không!” Lý Hào Kiệt phủ nhận.
Tôi không tin: “Không ư? Anh tưởng tôi là đồ ngu à? Hai người dựa vào gì mà đem tôi ra cá cược với nhau? Tôi là đồ vật đấy à? Xin lỗi nhé, tôi là con người có suy nghĩ đàng hoàng! Tôi không muốn đi theo ai hết!” Tôi nói xong