“Không.” Tôi lập tức từ chối.
“Không muốn cũng không được.” Lý Hào Kiệt chặn tôi trên tường, khuôn mặt tuấn tú từ từ tới gần tôi.
Gương mặt vô cùng tuấn mỹ của anh ấy cứ thế dừng lại cách tôi mấy centimet.
Tôi không có đường nào để trốn.
Chỉ thấy anh cởi từng cúc áo ra giúp tôi, đôi môi mỏng dán sát bên tai, nói với tôi: “Anh giúp em.”
- ---
Tôi và Lý Hào Kiệt ở căn phòng này hai ngày.
Ngày thứ ba, cuối cùng Lý Hào Kiệt cũng nhận được phản hồi từ đội ngũ nước R.
Ngô Tiến An mang đến hai bộ quần áo, Dương Trung cũng lái xe tới.
Mấy người chúng tôi cùng nhau tới tập đoàn Hào Thiên.
Lúc ấy, nhóm thành viên hội đồng quản trị của Hào Thiên đều chờ ở đó.
Mà Lý Trọng Mạnh cũng đã ở đó.
Lý Hào Kiệt đưa tôi vào văn phòng của anh ấy xong bản thân mới đi phòng họp trên tầng 19.
Tôi chờ ở văn phòng.
Một buổi sáng nhanh chóng trôi qua.
Giữa trưa lúc 12 giờ, cuối cùng tôi cũng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện, tôi đẩy cửa văn phòng ra, thấy bên ngoài mấy thư ký đều đứng đó.
Lý Hào Kiệt và Dương Trung, còn cả Ngô Tiến An đều đi về hướng này.
Nhưng vẻ mặt ba người nặng nề.
Nhất là Ngô Tiến An, thấy tôi, ánh mắt cứ như muốn phun lửa, nhưng anh ta cũng chưa nói gì cả.
“Làm sao vậy?” Tôi sửng sốt.
Dương Trung ngẩng đầu liếc tôi một cái, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Mà đôi mắt đen láy như giếng nước sâu của Lý Hào Kiệt không hề gợn sóng.
Trong lúc nhất thời, không khí cả hành lang trở nên vô cùng nặng nề.
Lúc này, cửa thang máy phía sau bọn họ lại mở ra.
Một người đàn ông bước ra ---- Lý Trọng Mạnh.
Rõ ràng mấy ngày không gặp, người đàn ông đó rõ ràng gầy đi một vòng, mặc một bộ âu phục màu xám, khiến cả người hắn ta trông có da có thịt hơn một chút.
Bên người anh ta có một nam một nữ, hình như là trợ lý và thư ký.
Có điều hai người kia tôi đều chưa gặp qua bao giờ.
Lý Trọng Mạnh nhìn thấy tôi, giơ tay lên, tôi nghe thấy bốn chữ quen thuộc kia: “Tiểu Điệp, lại đây.”
Giờ này phút này, giọng nói của Lý Trọng Mạnh hoàn toàn không ôn hòa như bình thường, ngược lại pha thêm chút hơi thở lạnh lẽo.
Khi tôi nghe thấy Lý Trọng Mạnh nói bốn chữ này, lỗ chân lông toàn thân đều muốn dựng thẳng lên.
“Đừng qua đó.” Lý Hào Kiệt giơ tay, giữ tôi lại trong phạm vi của anh ấy.
Lý Trọng Mạnh giương mắt nhìn văn phòng bên cạnh, cười nói: “Tiểu Kiệt, Tiểu Điệp, đến, ba người chúng ta nói chuyện.”
Anh ta nói xong, dẫn đầu đi vào trong văn phòng của Lý Hào Kiệt.
Hai người anh ta mang theo đều đứng ở bên ngoài.
Tôi và Lý Hào Kiệt do dự một lát, cũng đi vào.
Vào rồi, Lý Trọng Mạnh đưa một chiếc di động về phía tôi, màn hình di động đang sáng.
Tôi đại khái nhìn ra được bên trên là một video, có điều chưa phát.
Anh ta đưa di động cho tôi: “Tiểu Điệp, xem thử đi, muốn làm thế nào em tự lựa chọn.”
Tôi chần chờ một lát, nhận lấy di động.
Khi tôi mở video đang dừng ở trên màn hình, chỉ nhìn vài giây, di động không ngừng run!
Bên trong video là Thiểm Thiểm đang ngủ!
Mà một bên, trong tay Lý Trọng Mạnh đang quay video cầm một con dao nhọn, múa may trên gương mặt mũm mĩm của Thiểm Thiểm.
Đột nhiên, lưỡi dao đâm vào mặt Thiểm Thiểm!
Một vết máu đỏ lập tức xuất hiện!
Bởi vì miệng vết thương không sâu, vài giọt máu tươi chảy ra theo vết dao.
“Thiểm Thiểm...” Tôi căng thẳng tới mức quên cả hô hấp.
Chỉ là, Thiểm Thiểm lại không có phản ứng gì, mắt vẫn nhắm chặt như cũ.
Trong chốc lát, tôi không thể xác định chính xác là Thiềm Thiềm đang ngủ, hay là...
Dù sao mặt bị cắt, làm sao có thể không phản ứng chút gì vậy chứ?
Video dừng lại ngay đoạn này.
Tôi ngẩng đầu, bất an nhìn về phía Lý Trọng Mạnh, bàn tay đang cầm di động càng không ngừng run rẩy: “Thiểm Thiểm làm sao vậy?”
“Anh chỉ có thể nói cho em biết nó còn sống.” Lý Trọng Mạnh đứng tại chỗ, hai tay đút túi, vẻ mặt bình thản.
“Đừng tổn thương nó!” Tôi cầu xin.
Lý Trọng Mạnh gật đầu: “Được thôi, có điều em tới bên anh, vĩnh viễn không rời khỏi anh, anh sẽ đồng ý