Lý Trọng Mạnh vốn muốn ngăn lại, nhưng không ngăn được.
Vốn dĩ, Thiểm Thiểm ở trong lòng Lý Trọng Mạnh thì không thấy gì, nhưng khi ở trong lòng Lý Hào Kiệt, khuôn mặt hai người cùng nhìn về một hướng.
Rất nhanh có thể phát hiện ra, đây chính là bản phóng to và bản thu nhỏ.
Khách khứa xung quanh đều túm tụ lại.
Nhìn Lý Hào Kiệt và Thiểm Thiểm, ai cũng không nói gì.
Nhưng trong lòng ai cũng có tính toán và suy đoán.
“Chú ơi, chú tên là gì?” Thiểm Thiểm thân thiết ôm lấy cổ Lý Hào Kiệt.
Bộ dáng này, dường như còn ôm chặt hơn vừa nãy ôm Lý Trọng Mạnh.
“Thiển Thiểm, con nên gọi là anh.”
Lý Hào Kiệt còn chưa trả lời, một bên, Lý Trọng Mạnh đã mở lời trước.
Chính xác, theo bối phận, Lý Hào Kiệt là anh của Thiểm Thiểm.
Thiểm Thiểm vừa nghe, cặp mày ngắn cũng nhíu lại, chu miệng nói: “Tại sao? Làm gì có anh nào già như thế này?”
Lúc nói, nó còn ôm chặt cánh tay Lý Hào Kiệt.
Dáng vẻ dường như sợ Lý Trọng Mạnh sẽ ôm nó đi mất.
Cảnh tượng này thật khó xử, so với vừa rồi rõ ràng chỉ hơn chứ không kém.
Lúc này, đôi mắt của Lý Nam Hào luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm Thiểm Thiểm, dường như biết mình có đứa cháu trai, hay là chắt trai, ông đã kiềm chế không được nữa rồi.
Ông mở rộng hai cánh tay, nói với Thiểm Thiểm: “Con là Thiểm Thiểm đúng không? Đến đây, đến ông nội ôm một chút.”
Tôi vốn cho rằng Thiểm Thiểm sẽ không đồng ý, đang định khuyên nó, lại không ngờ rằng, Thiểm Thiểm đáp lại:”Vâng!”
Sau đó dang rộng tay, trực tiếp xoay người về phía Lý Nam Hào, muốn ôm một chút.
“Ba, cẩn thận.” Lý Trọng Mạnh có chút lo lắng, lại gần, muốn kéo lấy Thiểm Thiểm.
Dù sao Lý Nam Hào đã hơn 80 tuổi rồi, đừng thấy Thiểm Thiểm không cao, nhưng thịt lại rất chắc, đã nặng gần 20 cân rồi.
“Không sao.” Vẻ mặt Lý Nam Hào tự tin, trực tiếp đón lấy Thiểm Thiểm vào lòng mình.
Ông thực ra cũng sợ không ôm được Thiểm Thiểm, bước về trước một bước, đứng vào chỗ có thể đỡ được Thiểm Thiểm ngay.
Thiểm Thiểm ở trong lòng Lý Nam Hào, chớp chớp mắt, giọng ngọt ngào hỏi: “Ông nội, con nặng không? Nếu ông mệt rồi thì nhớ thả con xuống.”
“Không nặng.” Lý Nam Hào dường như không ngờ đứa trẻ này có thể hiểu chuyện như thế.
Lúc nói chuyện, cười đến mặt mày rạng rỡ.
Hơn nữa lúc này, Lý Nam Hào còn cười haha nói: “Tốt, không sợ người lạ, chỉ cần là người nhà ta, ai ôm cũng được.”
Nghe qua chỉ là tùy tiện mà nói, nhưng lại giải tỏa sự khó xử khi Lý Hào Kiệt ôm Thiểm Thiểm vừa rồi.
Lúc này, Thiểm Thiểm dựa khuôn mặt nhỏ đầy thịt của mình lại gần bên mặt Lý Nam Hào, “chụt” một cái, hôn lên mặt ông.
Lý Nam Hào khẽ ngây người, lập tức thoải mái cười to.
Tôi đứng một bên nhìn, thầm có chút lo lắng.
Con trai của mình, tôi rất hiểu.
Thiểm Thiểm làm như vậy, khẳng định là có mục đích.
Quả nhiên, Thiểm Thiểm mở to đôi mắt vô tội, nhìn Lý Nam Hào, nói: “Ông nội, có thể không cần bảo chú này đi được không, con cũng thích chú.”
Người nó nói, là Lý Hào Kiệt.
Lúc này, Lý Nam Hào đã cực kì thích Thiểm Thiểm, nó nói gì, đương nhiên sẽ là như thế.
Lý Nam Hào không ngừng gật đầu: “Được, hôm nay ngày tốt thế này, mọi người đều ở đây.”
Tôi không nhịn được nhìn về phía Lý Hào Kiệt, đôi mắt sâu thẳm của anh đang nhìn Thiểm Thiểm, trong mắt mang chút tình cảm phức tạp.
“Cảm ơn ông nội!” Thiểm Thiểm nghe vậy, miệng nhỏ lập tức cười rộ lên.
Lại “chụt chụt” hôn lên mặt Lý Nam Hào.
Lý Nam Hào càng cười vui vẻ hơn, ôm nó nói: “Đi, ông nội đưa con đi ăn đồ ăn ngon.”
Khi tôi chăm chú nhìn Thiểm Thiểm, ánh mắt cũng lướt qua Lý Hào Kiệt.
Ánh mắt của anh cũng nhìn theo Thiểm Thiểm, ý cười nơi đáy mắt rất rõ ràng, khóe miệng cũng vô tình kéo lên một độ cong vừa đẹp.
Cả người đứng ở đó, đẹp trai chói lóa.
“Đi thôi.” Khi tôi nhìn Lý Hào Kiệt, Lý Trọng Mạnh đi tới, kéo lấy bàn tay tôi.
Sau khi anh ta kéo lấy tay tôi, rõ ràng rất dùng lực, bàn tay tôi bị tay anh nắm chặt, rất nhanh liền có chút tê tê.
Tôi hơi nhíu mày, nhưng không nói gì.
Chỉ là đi theo bước chân anh, lướt qua Lý Hào