Thấy bọn họ muốn đi, tôi có chút lo lắng, nhưng căng thẳng hơn cả tôi là Lý Trọng Mạnh
Lý Trọng Mạnh đi thẳng tới, chắn đường hai người bọn họ, trên mặt mặc dù treo nụ cười, nhưng giọng điệu lại không hề tốt: “Tiểu Kiệt, cháu mang con trai chú đi đâu?”
“Đi chơi.” Lý Hào Kiệt nhàn nhạt trả lời.
Lý Trọng Mạnh nhìn Lý Hào Kiệt, ý cười vụt tắt: “Tiểu Kiệt, cháu từ trước giờ chưa từng trông trẻ con, ở đây lại nhiều người như vậy, nhỡ như không chú ý, Thiểm Thiểm có chuyện gì thì làm sao?”
“Sẽ không sao đâu.”
“Sao cháu biết là sẽ không sao?”
Hai người cứ đứng như vậy, qua một hồi, không khí lại lần nữa trở nên căng thẳng.
Khi trước Lý Trọng Mạnh mang Thiểm Thiểm đi, tôi mới rời khỏi Lý Hào Kiệt đến bên anh ta.
Bây giờ Lý Hào Kiệt mang Thiểm Thiểm đi, Lý Trọng Mạnh nhất định sẽ không nhượng bộ.
Lúc này, Thiểm Thiểm trong lòng Lý Hào Kiệt nói: “Ba ơi ba cứ bận đi, không cần lo cho chúng con, con sẽ chăm sóc cho chú.”
“Hử?”
Lý Hào Kiệt nhìn Thiểm Thiểm trong lòng, đột nhiên cười thành tiếng.
Một câu của nó, vậy mà khiến người lớn vừa rất căng thẳng ở xung quanh, trong chớp mắt đều cười thành tiếng.
Đến tôi cũng không nhịn được cười theo, bất lực hỏi nó: “Con chăm sóc chú sao?”
“Đúng vậy, nếu như có người xấu, con sẽ dùng kế ông nội dạy, một quyền bên trái, một quyền bên phải, một quyền từ trên xuống, một quyền từ dưới lên!”
Thiều Thiểm vừa nói, hai tay nhỏ cũng khua lên làm ví dụ.
Người nó nhỏ, hai cánh tay ngắn cũn cứ khua loạn lên, hiển nhiên lại càng đáng yêu.
Lý Nam Hào thấy vậy, không nhịn được cười lớn: “Được rồi, đi đi, có gì mà không yên tâm chứ.”
“Cảm ơn ông nội!” Thiểm Thiểm lập tức đặt tay lên miệng, gửi cho Lý Nam Hào một nụ hôn gió, sau đó, lại gửi cho cả Lý Trọng Mạnh nữa: “Ba yên tâm nha!”
Lý Hào Kiệt bế Thiểm Thiểm đi.
Lý Trọng Mạnh không nói được lời nào.
Anh ngồi xuống đó, trong lòng bỗng bình tĩnh lại.
Tiệc đính hôn kéo dài 3 tiếng nữa, thấy sắp kết thúc rồi, Lý Hào Kiệt vẫn chưa mang Thiểm Thiểm quay lại.
Lý Trọng Mạnh đang nói chuyện cùng người khác, cuối cùng tôi có chút không yên tâm.
Đứng dậy, ra bên ngoài tìm.
Tôi hỏi vài nhân viên phục vụ, có người nói thấy Thiểm Thiểm và Lý Hào Kiệt đi về phía vườn vừa hoa phía sau nhà hàng rồi.
Bây giờ cuối tháng 1, vườn hoa lạnh như vậy, nhỡ như Thiểm Thiểm bị lạnh thì sao?
Lại nói, hai người làm sao lại chạy ra ngoài chơi lâu như thế?
Tôi lòng đầy lo lắng, khoác thêm áo ngoài, rồi đi ra.
Tôi đi một vòng, cuối cùng đi tới con đường ra vườn hoa, mặc dù là buổi tối, trong vườn hoa đâu đâu cũng là đèn, chiếu sáng cả một vườn.
Tôi còn chưa nhìn thấy Thiểm Thiểm, từ xa, đã nghe thấy tiếng Thiểm Thiểm cười.
Tôi đi theo tiếng cười qua đó, vốn cho rằng bọn họ đang chơi trò gì mới mẻ lắm, đến lúc tới nơi, mới phát hiện chẳng qua chỉ là một mê cung dựng bằng hoa.
Cũng chỉ cao nửa mét.
Thiểm Thiểm chạy đi chạy lại bên trong, Lý Hào Kiệt đuổi bắt nó.
Thiểm Thiểm là trẻ con, tự nhiên không chạy thoát được Lý Hào Kiệt, nhưng mỗi lần Lý Hào Kiệt sắp bắt được nó, lại bước chậm lại, để Thiểm Thiểm lại chạy thoát được.
Tôi từ xa nhìn cặp cha con thật sự, rõ ràng là chơi một trò chơi rất đơn giản, nhưng cũng rất vui vẻ.
Tôi nhìn Thiểm Thiểm, nhất thời ngẩn ngơ.
Thiểm Thiểm từ nhỏ đã là một đứa trẻ lanh lợi, có lúc có chút kiêu ngạo, nhưng có lúc sẽ lợi dụng ưu thế còn nhỏ của mình để làm một số chuyện.
Nhưng rất ít khi ngây thơ thoải mái chơi đùa.
Trong lòng tôi chua chát.
Nghĩ đến tiệc đính hôn kết thúc rồi, mặc dù không nhẫn tâm quấy rầy bọn họ, nhưng tôi vẫn đi qua đó, gọi: “Thiểm Thiểm, về nhà thôi.”
“Mẹ!” Thiểm Thiểm đnag chạy bỗng dừng lại, nhìn tôi, ngữ khí có chút mất mát.
“Tiệc đính hôn kết thúc rồi sao?” Lý Hào Kiệt cũng đứng lại, hỏi tôi.
Tôi gật gật đầu: “Vâng, phải về rồi, cảm ơn anh đã chơi cùng Thiểm Thiểm.”
Nghe tôi nói như vậy, biểu cảm của Lý Hào Kiệt có chút không tốt.
Thiểm Thiểm lại không ý thức được điều gì.
Nó duỗi tay,