Mưu Đạo Sinh suy tư một lát, gật đầu: “Được, may là tôi thuê một phòng ở gần đây, trước đưa Mưu Lan Tích qua đó, sau lại tính tiếp.”
“Được ạ.”
Tôi gật đầu, xoay người đi làm thủ tục xuất viện.
Đến quầy y tá, tất cả y tá nhìn tôi, ánh mắt khác thường, nhưng tôi đều có thể nhìn hiểu, những người này chẳng qua là ra vẻ xem kịch vui.
Lúc đầu tôi làm thủ tục, tất cả y tá tuy đều nhìn tôi, nhưng không ai nói chuyện.
Nhưng chờ đến lúc làm xong thủ túc, cuối cùng có một người nhịn không nổi, nói với tôi: “Cô Sa, nghe nói cô là vị hôn thê trước kia của tổng giám đốc Lý chúng tôi?”
Tôi cúi đầu không nói.
Muốn chờ in xong đơn xuất viện, liền lấy đồ xong rời đi.
Tuy rằng tôi không nói chuyện, nhưng một người lên tiếng, thì tất cả các y tá đều bị gợi lên hứng thú, nhìn tôi, vui tươi hớn hở nói: “Cô Sa, tôi đã xem video, kích cỡ của tổng giám đốc Lý của chúng tôi to thật ấy, làm với anh ấy sướng không?”
Tôi thật không ngờ, chuyện những y tá này quan tâm không là chuyện này mà là chuyện trước đây.
Tôi ngẩng đầu nhìn họ một cái, không nói gì.
Nhưng vài y tá lại líu ríu nói: “Ai dà, tôi muốn làm tình nhân của tổng giám đốc Lý.”
“Tôi cũng thế, có thể làm một đêm thôi tôi cũng thỏa mãn rồi, bạn trai hiện giờ của tôi, bé không chịu nổi.”
“Ài da, chồng tôi cũng thế, tuy không tính là nhỏ, nhưng rất nhanh, tôi xem cái video kia, tổng giám đốc Lý rất giỏi nha, thời gian cực kỳ lâu!”
“Đúng vậy, tần suất còn cao, cứ như máy đóng cọc!”
Tôi đứng một bên, nghe mấy người y tá nói chuyện, mấy người lại không hề cảm thấy chuyện mình thảo luận có làm sao.
Cuối cùng, đơn xuất viện dài lê thê cũng in ra.
Tôi quét mắt nhìn số tiền phải đóng, là 0.
Lúc trước Lý Trọng Mạnh đã đóng tiền đặt cọc cho Mưu Lan Tích.
Tôi nhìn lên trên, phía trên số tiền trừ tiền cọc, thời gian chưa đến 1 tháng, là hơn ba mươi mấy triệu.
Chẳng qua tôi biết tiền này tôi nhất định phải nộp, liền lấy thẻ ra nói với y tá: “Vẫn là quét thẻ của tôi đi, bù lại tiền cọc kia.”
Đám y tá vừa nghe tôi nói vậy, đều sửng sốt.
Nhưng y tá quyết toán cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy thẻ tôi đưa, quẹt trừ tiền.
Chờ lúc trả lại thẻ cho tôi, cười lạnh một câu: “Giả vờ thanh cao.”
Cô ta vừa nói, những người còn lại đều nhìn tôi, thái độ chẳng tốt lành gì.
Thiết nghĩ nếu không có chuyện trước đó, mấy cô y tá này sẽ đối xử ân cần chu đáo với tôi, tôi nói bừa cái gì cũng nhanh chóng chạy, ăn nói thì lại càng khách khí.
So sánh với bây giờ, chỉ có thể nói, lòng người dễ thay đổi.
Nhưng tôi cũng quen rồi.
Trước đây chuyện kiểu này tôi cũng trải qua không ít.
Nếu đã bù tiền vào rồi thì tôi cũng lười để ý.
Quay người về phòng bệnh.
Lúc tôi đến phòng bệnh, Mưu Đạo Sinh đã thay đồ cho Mưu Lan Tích, tôi gọi điện thoại cho Đào Nhi, nhờ cô ấy đến đây một chuyến.
Đào Nhi cũng không chối từ.
Khi tôi và Mưu Đạo Sinh, dẫn theo Mưu Lan Tích xuống hầm để xe, xe của Đào Nhi đã đậu ở đó, mấy người chúng tôi lên xe, từ dưới hầm xe suôn sẻ vòng qua đám phóng viên, đến khu mà Mưu Đạo Sinh thuê ở thành phố Yến.
Mưu Đạo Sinh không thiếu tiền, dù không ở nhưng lại thuê một phòng to 3 phòng riêng 1 phòng khách, trang trí hào hoa, đầy đủ gia cụ.
Suốt cả đường này Mưu Lan Tích rất yên tĩnh, dường như biết được chuyện gì xảy ra, hoặc là biết chúng tôi đối tốt với bà, nên bà rất phối hợp.
Chúng tôi bảo làm gì, bà làm đó.
Chỉ là đi đâu cũng căng thẳng ôm chặt búp bê trong lòng.
Lúc Mưu Lan Tích ở bệnh viện, đều có y tá chăm sóc, giờ ở nhà, Mưu Đạo Sinh lại thuê người, bản thân chăm sóc bản thân đã rất miễn cưỡng, chứ càng đừng nói là chăm sóc Mưu Lan Tích.
Tôi do dự chút liền vẫn nói: “Tôi tìm Hào Kiệt sắp xếp mấy người giúp việc quen thuộc đến đi.”
Vừa nghe tôi nói vậy, Mưu Đạo Sinh lập tức gật đầu: “Được, được, cô nhanh gọi điện đi.”
Chờ tôi gọi điện, Lý Hào Kiệt vô cùng tán