Lúc này, Lý Trọng Khánh ở bên cạnh vốn không định chen vào, cuối cùng cũng không chịu được nữa.
Ông đi tới nói: “Được rồi tiểu Bạch, nhanh để chúng vào đi.”
“Anh, anh cũng giúp bọn họ, người phụ nữ này, cô ta…”
“Được rồi, có chuyện gì cũng đừng gây chuyện ở bệnh viện, mất mặt.” Lý Trọng Mạnh khó chịu.
Từ biểu cảm của ông, có lẽ rất phiền chán người em gái này.
Lúc này, Lý Hào Kiệt khẽ kéo tôi, tôi mới đi vào cùng bọn họ.
Trong phòng chăm sóc đặc biệt, Lý Nam Hào nằm trên giường đơn, trên mũi có ống thở, trên tay đang truyền dịch, bên cạnh còn có rất nhiều máy móc kiểm tra.
Ông nhắm tịt mắt, da mặt nhăn nheo, vành vọt.
Thực ra lần cuối tôi gặp ông cách đây không lâu, nhưng Lý Nam Hào dường như lại già đi vài chục tuổi.
Thiểm Thiểm hỏi Lý Hào Kiệt ở bên cạnh: “Ông nội đang ngủ sao?”
“Con phải gọi là cụ cố.” Tôi nhắc nó
Giờ Thiểm Thiểm gọi Lý Hào Kiệt là ba, nên gọi Lý Nam Hào là cụ.
Nghe thấy giọng chúng tôi, Lý Nam Hào bỗng mở mắt, nhìn Thiểm Thiểm, đôi môi khô nẻ khẽ mỉm cười, nói: “Thiểm Thiểm đến rồi sao?”
Giọng ông già nua khản đặc, không có chút sức sống.
Thiểm Thiểm gật đầu.
Lý Hào Kiệt chuyển một cái ghế tới, đặt Thiểm Thiểm ngồi lên, nhìn Lý Nam Hào: “Ông nội, cụ, cụ làm sao rồi?”
Thiểm Thiểm sửa cách xưng hô.
“Cụ ốm rồi.” Lý Nam Hào nói, cũng hiểu vì sao nó gọi như thế.
“Vậy sao? Vậy cụ phải nghe lời bác sĩ, ngoan ngoãn tiêm thuốc uống thuốc, rất nhanh sẽ khỏi thôi.”
Thiểm Thiểm còn nhỏ, trong thế giới của nó, không biết bệnh có rất nhiều loại.
Nó cho rằng, bệnh của Lý Nam Hào là cảm cúm sốt cao như nó, uống thuốc, tiêm vài mũi là khỏi.
Nghe nó nói vậy, Lý Nam Hào không khỏi cười tươi hơn một chút: “Ừ, được, cụ nhất định sẽ nghe lời bác sĩ.”
“Vâng.” Thiểm Thiểm gật đầu, nó duỗi tay vuốt vuốt tay Lý Nam Hào: “Vậy chờ cụ khỏi rồi, con lại đến chơi với cụ.”
“Được, được!” Lý Nam Hào hơi gật đầu.
Lúc nói, đôi mắt già nua một mảng mờ mịt.
Hồi lâu ông mới nhìn chúng tôi, nói: “Hào Kiệt, tiểu Điệp.”
“Ông nội.”
Lý Hào Kiệt tiến lại gần, tôi liền đứng ở đó.
Thấy Lý Nam Hào như vậy, nói thật, trong lòng tôi cực kì khó chịu, chuyện này, có lẽ không phải là tôi gây ra, nhưng lại vì tôi mà xảy ra.
Hôm nay ông như vậy, quả thật tôi cũng có liên quan.
Tôi nhìn Lý Nam Hào, nói: “Ông Lý, xin lỗi.”
Lý Nam Hào nâng mắt nhìn tôi, mở miệng: “Đứa trẻ khờ, không trách con, những chuyện này vốn là do ta làm, nếu đã làm rồi, thì nên có biết sẽ bị người khác phát hiện.”
“Ông nội, ông đừng nghĩ linh tinh, con đang tìm chú ba rồi, chuyện này con sẽ cho chú ấy một câu trả lời thỏa đáng.”
Lý Hào Kiệt ở bên cạnh nói.
Lý Nam Hào lắc lắc đầu: “Đừng tìm nữa, trong lòng nó oán hận, ta biết, hơn nữa mẹ nó là người thế nào, ta rõ hơn các con, sau khi ta rời đi, cuộc sống của nó có lẽ không tốt đẹp gì, nếu không cũng không đến nông nỗi này.”
Lời của Lý Nam Hào, khiến tôi nhớ lại lời tối hôm đó Lý Trọng Mạnh nói với tôi.
Lẽ nào, là thật sao?
Lý Trọng Mạnh thật sự có một thời niên thiếu đau thương như vậy sao?
Nhất thời, hai người chúng tôi đều không nói gì.
Lý Nam Hào nhìn ba người chúng tôi, nói: “Ta cũng sắp phải đi rồi, chuyện sau này, cũng không lo được nữa, các con muốn thế nào thì làm thế đó đi.”
“Cụ, cụ muốn đi đâu sao?”
Thiểm Thiểm ngồi trên ghế hỏi.
Lý Nam Hào nhìn nó, cười cười: “Cụ muốn đi tới một nơi rất xa.”
“A? Vậy con còn có thể gặp cụ không?”
“Có lẽ là không…”
Thiểm Thiểm không hiểu: “Vậy con nhớ cụ rồi thì làm thế nào?”
Lý Nam Hào cố nhấc tay lên, nắm lấy bàn tay mập mạp của Thiểm Thiểm: “Chờ con lớn lên rồi, sẽ quen biết rất nhiều người, có rất nhiều bạn bè, lúc đó, con sẽ quên cụ đi…”