“Xin lỗi.” Tôi đứng ở hành lang, cúi đầu, trong lòng rối rắm cực kì.
Tôi phát hiện, rất nhiều chuyện không giống như tôi nghĩ.
Tôi vốn cho rằng chỉ là chuyện của một mình tôi, thế nhưng chuyện này lại ảnh hưởng tới những người xung quanh tôi.
Khiến mọi người lo lắng cùng tôi.
Cùng chịu ảnh hưởng.
Mở APP Mê Tình Truyện để đọc!!!
Tôi quay lại studio, Vương Thanh Thanh nói trước: “Tiểu Điệp, hay là cậu cũng giống như Lâm Tuyền, mở họp báo xem thế nào?”
“Không được.” Đào Nhi đi phía sau tôi, nói: “Cậu cho rằng họp báo như nhà họ Lâm có thể tùy tiện mở sao? Bọn họ sớm đã gửi các vấn đều cần hỏi cho nhà báo, sau đó tự mình chuẩn bị tốt câu trả lời, tất cả đều là kịch bản, cậu tùy tiện mở họp báo như thế, khẳng định sẽ bị hỏi đến ngơ người.”
“Vậy bọn mình cũng chuẩn bị kịch bản đi.”
Vương Thanh Thanh rất tự nhiên nói.
Đào Nhi lắc đầu: “Với danh tiếng của tiểu Điệp bây giờ, cho dù có cho tiền, có lẽ cũng không có mấy người chịu phối hợp.”
Tôi ngồi ở đó, không nói câu nào.
Tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện giống như đi vào ngõ cụt.
Bốn người chúng tôi ngồi ở studio cả ngày, cũng không nghĩ ra cách nào.
Buổi tối, Khương Thanh đòi ăn lẩu, nói cô ấy sắp bắt đầu bay cả ngày rồi, lâu lắm rồi không được ăn lẩu, cô ấy khẳng định sẽ nhớ đến phát bệnh mất.
Không còn cách nào khác, chúng tôi liền đồng ý.
Tìm được một quán lẩu.
Chúng tôi tìm một góc quán ngồi xuống.
Gọi món xong, nhân viên phục vụ đến hỏi chúng tôi: “Xin hỏi các vị muốn dung loại nước lẩu nào?”
“Muốn loại cay nhất, loại cay chết người không đền mạng ý.” Khương Thanh ồn ào nói.
Nhân viên phục vụ tưởng thật, liền gọi như vậy.
Khi lẩu được mang lên, chúng tôi nhúng thịt, chả viên, một đống đồ xuống, sau đó mới rối rít hối hận.
Vương Thanh Thanh nhìn Khương Thanh liều mạng uống sữa chua vì cay quá, nói kháy: “Tự bản thân chị muốn loại cay nhất, chị ăn đi, uống đồ uống không tính làm gì?”
“Ăn thì ăn.” Khương Thanh nói, dùng muôi thủng với bốn miếng súp lơ xanh, hai cái đưa cho Vương Thanh Thanh, hai cái cho bản thân mình, nói: “Nào, chúng ta cùng thi xem, ăn hết hai miếng súp lơ xanh này rồi không được uống sữa chua, ai thua sẽ phải kêu như lợn, thế nào?”
“Được đó!” Vương Thanh Thanh lập tức đồng ý.
Hai người nói xong, liền bắt đầu ăn súp lơ xanh.
Loại lâu này, ăn một chút thịt còn đỡ, rau rõ vị nhất, cũng cay nhất.
Hai người vừa ăn một miếng, Vương Thanh Thanh liền nhịn không được nữa, lấy một hộp sữa chua bên cạnh uống ‘ừng ực’.
Khương Thanh cũng vậy, nhìn Vương Thanh Thanh uống, cũng nói: “Không phải kêu tiếng lợn sao? Bà đây chịu được.”
Nói rồi, lấy họp sữa chua bên cạnh uống một hơi hết sạch.
Tôi và Đào Nhi mặt mày nhăn nhó nhìn hai người, đề nghị: “Hay là chúng mình gọi lại một nồi lẩu hơi cay nhé? Hay là lẩu uyên ương?”
“Mình đồng ý!”
“Được!”
Khương Thanh và Vương Thanh Thanh đồng loạt đồng ý.
Khi tôi chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ đổi nước lẩu, mắt liếc thấy một người ở xa xa có chút quen mặt.
Tôi vô thức nhìn qua, phát hiện người đó vậy mà lại là Lâm Tuyền.
Tôi nghĩ cũng không nghĩ, lập tức đuổi theo.
Lâm Tuyền nhìn thấy tôi, lập tức ngây người một chút, sau đó đánh giá tôi một lượt: “Em gái, xem ra em sống cũng không tồi nha.”
Tôi không trả lời cô ta, mà chỉ hỏi: “Lâm Tuyền, tôi đã nói với bố cô rồi, đối với tài sản nhà các người, tôi không chút hứng thú, cô cũng không cần cứ mãi nhằm vào tôi như vậy, tôi chỉ hy vọng mình không có chút quan hệ nào với cô.”
Lâm Tuyền nghe thấy lời tôi nói, cười khinh thường: “Vậy sao? Thế nhưng, cô có biết không, tôi vốn là thân phận thiên kim đại tiểu thư, nhưng mà, từ khi cô xuất hiện, tôn nghiêm của tôi đều bị cô đạp dưới chân, tôi hết lần này đến lần khác bị Lý Hào Kiệt bỡn cợt, đính hôn rồi lại hủy hôn, kết hôn rồi lại ly hôn, tôi giống như cái giẻ lau bị anh ta giằng lấy rồi lại vứt đi.” Cô ta nói đến đây, ngừng một chút, hỏi tôi: “Nếu là cô, cô sẽ nghĩ thế nào?”
Lời của cô ta, khiến tôi ngây người.
Đúng vậy.
Hoàn cảnh của Lâm Tuyền đúng là như vậy, điều này khiến tôi nhất thời cảm thấy có lỗi: “Chuyện