“Rất tốt, thật đấy.”
Tôi vừa nói lại vừa đi lên tầng.
Tôi đứng quá lâu nên chân cũng bị tê, ngay cả gập lại cũng khó khăn.
Sau khi lên tầng, tôi nằm ở trên giường nhìn trần nhà rồi lẩm bẩm hết lần này tới lần khác: “Tôi đã sớm định ra đi. Giờ anh nói vậy cũng tốt, tôi không cần phải suy nghĩ xem nên mở miệng thế nào nữa.”
“Tôi cũng không cần anh lo lắng. Xem đi, ngày đó tôi gặp phải chuyện như vậy ở trên đường cũng không nói cho anh biết, tôi cũng không qua đó.”
“Lý Hào Kiệt, anh không cần lo lắng cho em, về sau anh được tự do rồi.”
Cũng không biết qua bao lâu, tôi mới ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, khi tôi tỉnh lại thì đã gần trưa rồi.
Tôi cảm thấy con người hình như không thể ngủ như vậy được.
Đêm qua, rõ ràng tôi đã suy nghĩ cẩn thận và muốn rời đi.
Nhưng ngày hôm nay vừa mở mắt, nghĩ đến lời Lý Hào Kiệt nói hôm qua thì tôi đột nhiên không cam lòng!
Tôi dường như mất khống chế mà cầm điện thoại lên và gửi tin nhắn cho Lý Hào Kiệt: (Gặp mặt, gặp mặt thì anh nói cho em biết rõ đi.)
Nhưng sau khi tôi ấn nút gửi đi lại lập tức hối hận.
Tôi cảm giác mình đúng là quá khác người.
Khuya hôm trước, Lý Hào Kiệt trở về ôm tôi còn nói anh vì tôi mà hoàn thành công việc trước thời hạn và rất nhớ tôi, tôi nói: “Anh cũng không thể chăm sóc em cả đời như vậy được”.
Nhưng bây giờ, Lý Hào Kiệt thật sự nói không nên gặp nữa…
Tôi lại thấy khó chịu và muốn gặp mặt.
Tôi ngồi ở trên giường và đột nhiên nghĩ đến một câu hát “... Không có được thì vĩnh viễn không lo lắng, được yêu đều sẽ không sợ hãi...”
Ngày hôm trước, tôi hình như chính là người không có sợ hãi.
Mà hôm nay, tôi đã hoàn toàn đổi vị trí với anh.
Tôi nghĩ mình quá rảnh rỗi rồi.
Tôi cần phải học lái xe, nếu không sau này ra ngoài sẽ bất tiện.
Tôi nghĩ vậy và đứng dậy đánh răng rửa mặt, cầm điện thoại lên rồi bắt đầu tìm một trường học lái xe ở trên mạng.
Chẳng bao lâu, tôi đã tìm được một trường dạy lái xe ở rất gần nhà Tống Tuyết, cho dù nơi tập lái rất xa nhưng có xe đưa đón nên vẫn tính là thuận tiện.
Tôi gọi điện thoại hỏi thăm rồi nộp tiền luôn.
Tôi vừa nộp tiền xong.
“Đinh” một tiếng.
Tôi còn tưởng là trường dạy lái gửi lại nên mới nhìn, phát hiện là Lý Hào Kiệt nhắn tin qua.
Phía trên chỉ có một hàng chữ ngắn gọn: (Ba tháng tới anh đều rất bận, không cần gặp.)
Là như vậy sao?!
Cảm giác này làm cho tôi như trở lại mấy năm trước, khi ở Thế Gia.
Có lẽ là giận dỗi, hoặc có lẽ là không cam lòng…
Nên tôi nhắn tin lại cho anh: (Không cần ba tháng, cả đời anh cũng không cần gặp nữa.)
Rõ ràng là nói lẫy nhưng tôi vẫn gửi đi.
Đúng vậy.
Nhưng Lý Hào Kiệt đã lập tức nhắn tin lại cho tôi: (Anh sẽ giải quyết tốt mọi chuyện trong ba tháng.)
Lần này, tôi không nhắn tin lại nữa.
Tôi đi thẳng tới Hào Thiên.
Cô lễ tân biết tôi nên không cần tôi nói gì đã gọi điện thoại thông báo.
Chẳng mấy chốc, Dương Trung đã xuống đón tôi.
Anh ta nhìn thấy tôi thì chỉ nói một câu: “Mời cô đi theo tôi.”
Sau đó, anh ta không nói thêm một câu nào nữa.
Tôi đi theo anh ta vào trong thang máy dành riêng cho tổng giám đốc. Dương Trung đứng ở phía trước tôi. Qua kính trên cửa thang máy, tôi nhìn ra được vẻ mặt của anh ta rất nghiêm trọng.
Tôi nhìn thấy thang máy tầng 32 cũng chính là tầng cao nhất có màu xám, nói cách khác tầng đó bị cấm.
Tôi ra khỏi thang máy thấy cả tầng cao nhất cũng không khác gì trước đây.
Dương Trung dẫn theo tôi đến cửa văn phòng của Lý Hào Kiệt và gõ vài cái vào cửa rồi nói một câu: “Tổng giám đốc Lý, cô ấy đến rồi.”
Sau đó, anh ta đẩy cửa ra một khe nhỏ và ra hiệu cho tôi đi vào trong.
Xem ra Lý Hào Kiệt đã sớm biết tôi sẽ tới.
Tôi nhìn cánh cửa kia mà trong lòng vô cùng khẩn trương, hít sâu một hơi rồi mới đẩy cửa đi vào.
Trong văn phòng, Lý Hào Kiệt ngồi ở sau bàn làm việc lớn hình chữ L, một tay cầm tài liệu, tay kia cầm một tập tài liệu khác và đang sửa lại.
Tôi đi vào trong thấy anh hơi ngừng lại và hỏi tôi mà không ngẩng đầu lên: “Em muốn nói gì?”
Tôi đứng ở đó, trong đầu vẫn là chuyện đã nhìn thấy hôm trước.
Nếu như thái độ của Lý Hào Kiệt vẫn như mọi ngày, có lẽ tôi sẽ thật