Dự án này được xây dựng ở vùng ngoại ô Vĩnh An, lái xe từ trung tâm thành phố đến đây ít nhất cần một tiếng đồng hồ.
Nhưng, ở đây có một chỗ tốt đó là có hai con sông giao nhau.
Mà khu nhà ở này sẽ được xây bù đắp trên sông, sau đó dẫn nước vào trong khu nhà ở, xuyên qua toàn bộ khu nhà ở.
Nói cách khác, dòng nước chảy trong khu nhà ở được thông với nhau.
Dựa vào sự yêu thích của những người có tiền, họ thích nhất có lẽ là điều này.
Tôi và Đào Nhi đoán chừng, khu nhà ở này sẽ không khó để bán ra.
Sau khi nhận dự án này, tôi và Đào Nhi tiến hành đi khảo sát đất đai.
Khoảng thời gian này, tôi thường xuyên ở bên kia, Thiểm Thiểm đều do Bạc Cảnh Hậu chăm sóc.
Tôi và Đào Nhi làm dự án khu nhà ở này mất gần 4 tháng, khi hoàn thành xong thì cũng đã vào tháng mười.
Thời gian chúng tôi dùng để hoàn thành thiết kế khu nhà ở đã vượt xa rất nhiều so với bình thừờng.
Vì thế người của bên công ty Thiên Lộc lúc đầu đã có ý phê bình, nhưng sau khi giao bản thảo thiết kế cho bọn họ xong, tất cả bọn họ đều cùng suy nghĩ với chúng tôi. tất cả sự chờ đợi đều đáng giá.
Bản thiết kế đã xong, bên công ty xây dựng bắt đầu khởi công nền móng.
Khu nhà ở này chia thành hai phần, Phần thứ nhất gọi là Thượng Thiên Hiên, phần thứ hai gọi là Nhược Thủy Tạ.
Hai phần đều được rao bán, chỉ là thời gian nhận nhà thì không giống nhau mà thôi.
Khi vừa xây nền, toà nhà được rao bán, kết quả đã vượt xa dự đoán của tôi và Đào Nhi, trong thời gian ba ngày ngắn ngủi, toàn bộ nhà ở, gồm 88 căn biệt thự đã bị mua hết!
Ở vào mùa đóng băng trong ngành bất động sản này có thể gọi là kỳ tích.
Trên bữa tiệc ăn mừng khu nhà ở được bán hết, tổng giám đốc công ty Thiên Lộc báo với chúng tôi, ông ta đã giữ lại hai căn biệt thự cho chúng tôi, vì làm cảm ơn nên có thể giảm giá 20% bán cho chúng tôi.
Tôi và Đào Nhi đều đáp ứng.
Bởi vậy, danh tiếng phòng làm việc của bọn tôi vang xa.
Đơn hàng của phòng làm việc ngày càng nhiều, chúng tôi cũng liên tục tuyển dụng rất nhiều nhân viên.
Nhưng là nhà thiết kế thì chỉ có hai chúng tôi.
Tôi và Đào Nhi đã hẹn xong, không làm lớn, chỉ làm tốt nhất.
Từ sau dạo đó, tôi và Đào Nhi đã mua một mảnh đất trống ở Thành Tây, quyết định tìm đến viện thiết kế xây dựng Vĩnh An, để xây nên một tòa nhà bốn tầng làm phòng làm việc.
Đồng thời, chúng tôi ngừng lại tất cả công việc, chuyên tâm hoàn thành thiết kế phòng làm việc.
Dù sao đây cũng là công trình vì bộ mặt phòng làm việc.
Trong đoạn thời gian này, trường cũ viện mỹ thuật Vĩnh An muốn tổ chức một cuộc thi thiết kế sáng tạo, hỏi tôi đi làm giám khảo, là điện thoại từ chủ nhiệm năm đó đích thân gọi đến, tôi không tiện từ chối, bèn đáp ứng.
Trận chung kết cuộc thi là vào hôm nay, trường học đã chuẩn bị xe tới đón tôi.
Chờ khi tôi đến trường học, các vị giám khảo khác đều đang đợi tôi rồi.
Trừ tôi ra, các vị khác đa số là giáo viên của trường.
Chúng tôi đi thẳng đến hội trường kiểu bậc thang. Toàn bộ phòng học được xếp theo hình bậc thang.
Tôi đi lên phía trứớc thì có một người vẫy tay với tôi, nhìn kỹ lại, là Bạc Cảnh Hậu.
Vì luôn làm phiền cậu ấy chăm sóc cho Thiểm Thiểm, tôi lại quên mất cậu ấy cũng là sinh viên viện mỹ thuật.
Tôi vẫy tay chào cậu ấy.
Ðến bục giảng phía trước.Lúc này,sau khi hiệu trưởng giới thiệu chúng tôi xong, giám khảo chúng tôi đều ngồi xuống.
Sau đó là các sinh viên vào vòng chung kết từng người thuyết trình về thiết kế của mình.
Toàn bộ thuyết trình xong thì chúng tôi mới bắt đầu cho điểm.
Tuy cũng là thiết kế, nhưng lại là thiết kế sáng tạo, có thể nói rất ít liên quan gì đến tôi, nên tôi cũng không nêu được ý kiến gì, chỉ cho điểm chung chung.
Đợi đến khi cuộc thi kết thúc, hiệu trưởng lại đích thân mời tôi tham dự một bữa tiệc cỡ nhỏ được tổ chức trong một khách sạn trước cửa trường học vào tối nay.
Hiệu trưởng nói: "Bữa tiệc này chủ yếu đều mời các nhân sĩ sinh viên đã tốt nghiệp có thành tựa nổi trội và có giúp đỡ nhà trường, em nhất định phải đến tham gia đó."
Năm nay hiệu trưởng đã 60 tuổi, ông ấy đã mở miệng mời, tôi không tiện từ chối, chỉ