Buổi tối, tôi cầm tấm thẻ, lấy cốc cà phê, lái xe về nhà trước.
Mặc dù có chút mất hứng, không muốn đi, thế nhưng, vẫn cứ mồm nói một đằng tay làm một nẻo vẫn đi trang điểm, thay quần áo.
Ngồi trên ghế sô pha, nhìn dòng chữ trên đó: "Tối nay 7 giờ, nhà hàng Vienna"
Đấu tranh có nên đi hay không.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN để đọc nhé!
Bây giờ đã là 6 giờ 40 phút, nếu như muốn đi, thì nên lập tức xuất phát.
Tôi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng, vẫn cầm túi và cái cốc lên, chuẩn bị đi!
Cũng may, bây giờ không phải là giờ tắc đường, nên tôi chỉ tốn khoảng 20 phút, đã đến nhà hàng Vienna.
Nhìn vào đồng hồ, vừa đúng 7 giờ.
Tôi đỗ xe ở trên đường, nhìn thoáng qua tình hình bên trong, nhà hàng không có một chiếc xe, mấy nhân viên phục vụ đứng thành một hàng ở trước cửa.
Xem ra, Lý Hào Kiệt lại bao hết rồi.
Tôi đang chuẩn bị khởi động xe đi vào thì --
Điện thoại di động lại vang lên.
Tôi cúi đầu nhìn thoáng qua, là số của Bạc Cảnh Hậu.
Tôi nghe điện thoại, vừa định nói chuyện, thì đầu bên kia điện thoại lại truyền đến một loạt âm thanh rất huyên náo: "Có phải chị Sa Điệp không?"
"Ừ?"
Tôi có chút ngạc nhiên, bởi vì âm thanh bên kia điện thoại rất lớn, hình như đang rất gấp.
Hơn nữa, đây không phải là giọng của Bạc Cảnh Hậu.
"Em là bạn cùng phòng của Bạc Cảnh Hậu, Trương Tùng, chị không nhớ em sao?"
Trương Tùng? Ừ, hình như ngày đó trong ba người có một người tên này.
Tôi thú nhận: "Ừ."
"Bây giờ chị có thể đến trường của bọn em một chuyến được không? Lão tứ xảy ra chuyện rồi!" Trương Tùng nói.
"Làm sao vậy?"
Nghe cậu ta nói vậy, trong lòng tôi có chút khẩn trương, thoáng nhìn vào nhà hàng ngay bên cạnh, có chút do dự.
Trương Tùng dừng lại một chút rồi nói: "Là như vậy, không biết lão tứ vay mượn tiền bọn xã hội đen lúc nào! Kết quả không có tiền trả, bây giờ người ta đến đòi tiền! Nói nếu như không trả sẽ đánh gãy tay cậu ấy!"
"Cái gì?" Tôi sửng sốt, cảm thấy Bạc Cảnh Hậubình thường vốn không phải người như thế, làm sao có thể vay tiền của bọn xã hội đen?
Tuy nhiên, cái này tôi vốn không suy nghĩ được nhiều như vậy, lập tức nói: "Chị sẽ tới ngay."
Tôi quay đầu nhìn thoáng qua nhà hàng một cái, tuy rằng không rất không đành lòng, nhưng lại lần nữa khởi động xe, lái về phía trường học.
Tôi đến trường của Bạc Cảnh Hậu lúc khoảng 7 giờ 30 phút.
Vừa đến cổng, đã nhìn thấy một học sinh nam to cao đứng ở cổng, mặc dù không biết đây có phải Trương Tùng không, nhưng tôi biết cậu ta đúng là bạn cùng phòng của Bạc Cảnh Hậu.
Cậu ta nhìn thấy tôi, cũng không lên xe, mà chạy đi phía trước dẫn đường!
Xem ra, thật sự rất gấp!
Trong lòng tôi rất lo lắng, thực sự sợ Bạc Cảnh Hậu sẽ gặp phải chuyện không may, dù sao trong mắt tôi cậu ta cũng là một cậu con trai có tiền đồ phía trước, nếu có chuyện không hay xảy ra, thật là đáng tiếc!
Trương Tùng chạy ở phía trước tôi đi theo phía sau, cậu ta chạy rất nhanh, rất nhanh đã có thể dẫn tôi đến cửa sân vận động bên trong trường.
Cái sân vận động bên trong này là sau này mới xây, nhưng thật ra trước đây tôi chưa từng đến đây.
Tôi thấy Trương Tùng vẫy vẫy tay với mình, cũng biết là ở chỗ này.
Dừng xe lại, tôi cầm lấy điện thoại di động, chuyển sang chế độ ấn số, xem xét tình hình, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị gọi 110.
Bất quá, nếu như chỉ là thiếu tiền, vậy thì đưa luôn.
Có lẽ là do đã trải qua nhiều chuyện trong cuộc sống, việc này vừa xảy ra, dù sao tôi vẫn nghi ngờ liệu có phải Bạc Cảnh Hậu muốn tôi từ chức, hay muốn lừa tôi một khoản không.
Sau khi tưởng tượng xong những dự định xấu nhất, tôi theo Trương Tùng đi đến cửa.
Cửa sân vận động đã đóng, chỉ còn một khe nhỏ, tôi nhìn thoáng qua, bên trong là một khoảng tối đen, chợt có một dự cảm xấu.
Vội lùi về phía sau một bước, hỏi: "Thực sự là ở đây sao?"
"Đúng vậy, đang ở bên trong!"
Trương Tùng chắc chắn trả lời!
Mặc dù trời đã tối, nhưng tôi không tắt đèn xe, tôi nhìn gương mặt của Trương Tùng, luôn cảm thấy cậu ta giống như đang giấu diếm chuyện gì đó.
Sẽ không có chuyện gì chứ?
Tôi có chút không muốn đi vào rồi, liền nói: "Cậu đi vào trong gọi người ra đi, bảo Bạc Cảnh Hậu là có chị đến, bao nhiêu tiền, chị sẽ trả thay cậu ta."
"Không nên không nên!" Trương Tùng vừa nghe tôi nói như vậy, giống như có chút nôn nóng.
Giờ phút này, tôi càng chắc chắn chuyện này có gì