Tôi cõng Lý Hào Kiệt khó nhọc bước đi trên nền tuyết, bởi vì lúc nãy tay bị thương, hôm nay trời lạnh nên cực kỳ đau nhức.
Tuyết ở đây dường như rơi rất dày.
Tôi giẫm chân xuống, tuyết có thể ngập đến tận bắp chân.
Tôi cứ đi từng bước như vậy, có phải là nên lấy điện thoại di động ra xem thử liệu có tín hiệu hay không.
Nhưng mà mỗi lần xem là mỗi lần thất vọng.
Sao ở đây vẫn không có tín hiệu vậy?
Trong lòng tôi thấy nghi ngờ.
Trong đêm gió tuyết, tuy có sự trợ giúp của cánh cửa, tôi cũng có thể kéo anh ta đi được, thế nhưng sau thời gian dài thì thể lực của tôi đã bị tiêu hao rất nhiều.
Nhưng tôi biết có thể tôi cũng chỉ đi được một kilomet.
Tôi biết mình không thể ngã quỵ, nếu không thì có thể chúng tôi đều sẽ chết ở đây.
Tôi tiếp tục đi về phía trước.
Không biết đã đi bao lâu, tôi chỉ biết khi ý thức của mình càng lúc càng mơ hồ...
“Ding dong.”
Tôi nghe thấy trong túi quần của Lý Hào Kiệt truyền ra một âm thanh rất khẽ.
Đó là tiếng tin nhắn của điện thoại di động.
Tôi vô cùng kích động!
Tôi lấy điện thoại của mình ra, nhìn chỗ tín hiệu ở góc trên bên trái, đã có hai cột tín hiệu rồi!
Tôi giống như bắt được cái phao cứu mạng, ngay lập tức gọi 120!
Sau khi đối phương biết được tình hình của chúng tôi liền cho biết sẽ đưa xe cấp cứu qua đây ngay.
Cuối cùng tôi cũng đã nhìn thấy hy vọng.
Tôi tiếp tục kéo Lý Hào Kiệt đi về phía trước.
Chưa đi được bao lâu, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy hai cái đèn xe màu vàng xuất hiện ở chỗ không xa.
Bên trên xe còn có đèn màu trắng và lam luân phiên sáng, trong đêm tuyết rơi này dường như đó là ánh sáng của hy vọng.
Xe cấp cứu từ xa nhanh chóng đến gần.
Mấy nhân viên y tế từ trên xe xuống đón Lý Hào Kiệt lên xe trước rồi tôi mới lên xe.
Đợi khi lên trên xe cấp cứu thì tôi chỉ mải nhìn nhân viên y tế kiểm tra cho Lý Hào Kiệt.
Lúc này có một bác sĩ đi tới, nhìn tay của tôi nói: “Tay của cô tím tái rồi, mau hoạt động một chút đi.”
Anh ta nói vậy, tôi cúi đầu nhìn mới phát hiện hai tay thật sự đã tím hết cả, vết thương lúc nãy gần như đã bị đông cứng lại. Lúc này ở trong xe ấm áp, thế mà ngay cả co gập hai cánh tay cũng hơi khó khăn.
Bác sĩ nhìn tôi nói: “Cô đừng cử động lung tung, đợi lát nữa đến bệnh viện sẽ bảo bác sĩ ở đó xử lý cho cô.”
Xe cấp cứu đưa chúng tôi đến bệnh viện gần nhất.
Khi bước xuống xe, tôi vừa ngẩng đầu lên nhìn tên của bệnh viện ở trước mặt, trong lòng liền giật thót.
Bệnh viện Quang Minh.
Thế mà chúng tôi lại đến bệnh viện của Lý Trọng Mạnh.
Hy vọng anh ấy không ở đây.
Trong lòng tôi thầm cầu khấn.
Thế nhưng có nhiều lúc mọi chuyện đều tuân theo định luật Murphy.
Lý Hào Kiệt vừa được đưa vào phòng cấp cứu, tôi vừa quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông đã rất lâu, rất lâu rồi chưa gặp - Lý Trọng Mạnh.
Bây giờ anh ấy đã không đeo kính nữa, tóc cũng ngắn hơn trước đây một chút, nhìn người có khí chất lạnh lùng và sắc sảo.
Tôi nhìn anh ấy mà không khỏi cảm thấy vô cùng xa lạ.
Cho dù là như vậy thì tôi vẫn bước lên, nói với anh ấy: “Xin anh đừng làm hại Lý Hào Kiệt, nếu như anh không muốn cứu anh ấy, chúng em có thể chuyển viện, chúng em…”
“Trong lòng em, anh xấu xa như vậy sao?”
Lý Trọng Mạnh cắt ngang lời tôi.
Trong ánh mắt sắc lạnh của người đàn ông lóe lên một chút tổn thương.
Anh ấy hơi khom người xuống, cúi đầu muốn nắm tay tôi, tôi tránh đi theo bản năng nhưng động tác của người đàn ông rất nhanh nên vẫn túm được tay tôi lên.
Anh ấy nhìn tay của tôi, hơi cau mày: “Bản thân mình đã như vậy rồi, còn có tâm tư mà quan tâm đến nó? Lỡ như đến cuối cùng nó chỉ là bị hôn mê, còn tay của em phải cưa bỏ thì làm sao?”
Câu nói của Lý Trọng Mạnh làm tôi ngẩn người: “Cưa bỏ?”
Ánh mắt của người đàn ông lãnh đạm, buông tay tôi xuống, xoay người lại nói: “Đi theo anh qua đây.”
Anh ấy nói xong liền đi luôn.
Tôi sợ bị cưa tay, vội vàng đi theo Lý Trọng Mạnh.
Lúc này tuy tay của tôi phục hồi lại một chút nhưng đã bắt đầu hơi đau nhức.
Lý Trọng Mạnh đưa tôi vào một phòng điều trị rồi bảo y tá đi lấy đồ. Đầu tiên người đàn ông xoa tay của mình sau đó đột nhiên nắm lấy tay tôi, tôi ngẩn người, muốn rụt