Nhưng tôi nhất định phải thương lượng với Đào Nhi về chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, tôi đi Studio và gặp được Đào Nhi ở cửa. Cô ấy nhìn thấy tôi cũng hơi bất ngờ: “Cậu muốn quay lại công việc bình thường sao?”
Tôi có hơi xấu hổ khi nghe cô ấy nói vậy nên kéo cô ấy vào văn phòng và nói: “Cái đó... Trong thời gian này, có thể tớ sẽ không tới công ty được, nhưng tớ vẫn sẽ làm thiết kế cho tòa nhà văn phòng kia.”
Tôi nghĩ, cho dù tôi có làm người giúp việc cho Lý Hào Kiệt thì anh cũng có lúc phải đi ngủ, đến lúc đó cùng lắm thì tôi ngủ ít đi mấy giờ để bổ sung công việc là được.
Đào Nhi nghe tôi nói vậy cũng không thấy bất ngờ: “Cậu làm vậy là vì chuyện của Lý Hào Kiệt sao?”
“Ừ.” Tôi khẽ gật đầu: “Tớ nghĩ sắp tới chắc anh ấy cần người chú ý nhất nên tớ muốn đi chăm sóc anh ấy.”
Tôi cũng không biết mình có thể chăm sóc tốt cho anh được không nữa.
Nhưng tôi chỉ muốn được ở bên cạnh anh.
Mặc dù Đào Nhi có chút bất lực khi nghe tôi nói vậy nhưng vẫn nói: “Không sao, cậu cứ đi trước, tớ sẽ gửi công việc tới cho cậu sau. Nhưng tớ hi vọng cậu bỏ ra như vậy sẽ nhận được đền đáp.”
“Sẽ có mà.”
Tôi khẽ gật đầu.
Đào Nhi khoanh hai tay ở trước ngực và nhìn tôi: “Ôi, cô bé ngốc của tớ ơi, cậu nói xem cậu không làm nhà thiết kế lớn mà muốn vội vàng tới làm người giúp việc cho anh ta, chuyện đã đến như vậy thì tớ thật sự không có cách nào nói cậu nữa rồi. Về sau nếu như anh ta mà bắt nạt cậu, tớ chắc chắn sẽ là người đầu tiên nhìn không nổi mất.”
“Cảm ơn.”
Tôi giang hai cánh tay ra ôm Đào Nhi.
Dù sao tôi cũng không biết lần này mình sẽ đi trong bao lâu…
Khi tôi quay về văn phòng thu dọn đồ đạc liền suy nghĩ xem mình nên đi tìm ai để làm chuyện này.
Nếu như tôi trực tiếp tìm Lý Hào Kiệt, anh chắc chắn sẽ không đồng ý.
Nghĩ đi nghĩ lại, hình như muốn chắc chắn thì tôi chỉ có thể đi tìm Lý Nam Hào.
Tôi thu dọn đồ xong lại đi tới nhà của ông ấy.
Kết quả, tôi vừa xuống khỏi xe taxi đã nhìn thấy Lưu Thục Huệ đang gọi điện thoại ở phía trước mặt. Từ phía xa nhìn tới, vẻ mặt bà ta rất phẫn nộ và gào hét gì đó với người trong điện thoại.
Lúc này, bà ta đang quay lưng về phía tôi.
Tôi đi tới lại nghe bà ta nói vào trong điện thoại: “Năm đó chúng tôi giúp cháu như vậy, bây giờ Tiểu Kiệt nhà bác chỉ bị hỏng chân chứ đâu phải liệt nửa người, cháu nói không quan tâm là không quan tâm được sao? Cháu như vậy, nếu như thằng bé phẫu thuật thành công và khỏe lại thì đừng trách về sau bác không nói giúp cháu nữa!”
Bà ta đang nói chuyện với ai vậy?
Hình như có liên quan đến Lý Hào Kiệt?
Vì thế tôi cứ đứng cách bà ta mấy mét và lắng nghe.
Hình như người đối diện nói gì đó khiến Lưu Thục Huệ tức giận tới mức trực tiếp giậm chân: “Cháu và Tiểu Kiệt từ nhỏ tới lớn ở bên nhau, bây giờ là lúc thằng bé cần người quan tâm chăm sóc nhất. Cháu đừng với bác những lời vô nghĩa đó làm gì cả. Cháu chỉ cần nói xem, cháu có đi hay không thôi!”
Bà ta dừng lại một lát, người bên kia nói xong thì bà ta còn nói thêm: “Được, Lâm Tuyền, về sau nhà họ Lý chúng tôi sẽ không cho cô vào cửa nữa!”
Nói xong, bà ta trực tiếp cúp điện thoại và tức giận muốn lên xe.
Lúc này, bà ta quay đầu và đã nhìn thấy tôi.
Lâm Tuyền?
Tôi kết hợp nội dung cuộc điện thoại của bà ta thì lập tức hiểu rõ, vội vàng đi tới gần.
Lưu Thục Huệ nhìn thấy tôi thì sắc mặt cũng không tốt cho lắm: “Đây là nhà họ Lý, cô tới làm gì?”
“Dì.” Tôi cũng không tức giận mà đi tới bên cạnh Lưu Thục Huệ nói: “Cháu muốn hỏi dì một vài chuyện.”
“Chuyện gì?”
Lưu Thục Huệ nhìn tôi giống như nhìn kẻ thù.
Tôi cũng không xác định được bà ta có trút tâm trạng chán ghét Lâm Tuyền lên người mình không. Tôi nhìn gương mặt lạnh lùng của bà ta và mở miệng nói: “Cháu nghe nói Lý Hào Kiệt đã đuổi người giúp việc ra ngoài, bây giờ có phải anh ấy đang cần người chăm sóc không ạ?”
“Làm sao cô biết được?” Nghe tôi nói vậy, Lưu Thục Huệ nhìn về phía tôi với sắc mặt càng tệ hơn.
Tôi không trả lời mà chỉ nói: “Cháu... cháu không yên tâm khi để người khác chăm sóc cho Lý Hào Kiệt, có phải nhà dì đang tìm người giúp việc cho anh ấy không? Dì xem cháu có thể làm được không?”
Lưu Thục Huệ sửng sốt.
Hình như bà ta không ngờ tôi sẽ nói như vậy: “Cô làm gì? Tôi làm sao có thể yên tâm để cô đi chăm sóc nó được chứ!”
“Dì, không phải dì tìm người giúp việc sao? Cháu muốn tới nhà làm người giúp việc cho anh ấy. Cháu sẽ nấu cơm, sẽ giặt quần