Lý Hào Kiệt gọi bác sĩ đến cho tôi.
Bác sĩ giúp tôi châm cứu, và kê đơn. Nằm khoảng ba ngày thì tôi có thể hạ sốt.
Nhưng mà vẫn còn ho khan.
Tôi sợ rằng tôi sẽ lây cho người khác vì thế đã đeo khẩu trang.
Mấy ngày nay, Giang Linh hoàn toàn thay thế công việc của tôi, chăm lo cơm ba bữa và sinh hoạt thường ngày cho Lý Hào Kiệt.
Nhiều lần, tôi nhìn thấy Giang Linh ở trong phòng của Lý Hào Kiệt suốt mấy tiếng đồng hồ, trong lòng cảm thấy thật khổ sở.
Tôi muốn hỏi xem, các người trong đó làm gì vậy?
Tôi rất sợ, Lý Hào Kiệt có để Giang Linh tắm cho anh ấy như tôi làm cho anh ấy hay không?
Mặc dù tôi nghĩ Lý Hào Kiệt sẽ không, nhưng nghĩ lại, chuyện này cũng có thể có khả năng.
Buổi tối, Giang Linh lại ở trong phòng Lý Hào Kiệt suốt ba tiếng đồng hồ mới trở về, tôi gặp cô ta ở hành lang, thấy người cô ta hơi ướt, nhịn không được mà hỏi “Cô ở trong phòng anh ấy làm gì vậy?”
Giang Linh nhìn tôi, trên mặt có chút ngại ngùng nói: “Không có gì.”
Không biết có phải là ảo giác của mình hay không. Qua ánh đèn lờ mờ của hành lang, tôi cảm thấy má cô ta hơi ửng hồng.
Mặc dù tôi cảm thấy không vừa lòng, nhưng cũng chỉ có thể gật đầu.
Tôi đến nhà bếp, gặp một vệ sĩ. Thấy tôi đi qua thì nói, "Sa Điệp, ông chủ nói, mấy tấm rèm này cần được giặt. Ngày mai chúng tôi giúp cô lấy xuống, cô đem giặt đi."
“ Ờ…..được.”
Xem ra, Lý Hào Kiệt thật sự muốn bức tôi đi.
Chỉ là tôi tiếp cận anh ấy chỉ để tôi làm những việc này.
Trong lòng cảm thấy vô cùng uất ức và tức giận.
Tôi vào nhà bếp để kiếm nước uống thuốc, chuẩn bị về phòng làm việc
Kết quả, vừa mở máy tính, có người gõ cửa.
Tôi vẫn chưa nói gì, ngoài cửa đã truyền tới giọng của Giang Linh: “Chị, đã ngủ chưa?”
“……”
Trễ như vậy rồi Giang Linh tìm tôi làm gì?
Tôi không nghĩ nhiều, ngồi dậy mở cửa.
Lúc tôi vừa mở cửa, thấy Giang Linh mặc đồ ngủ, cô ta thấy tôi, lập tức kéo lấy tôi nói “Chị, em có chuyện muốn nói với chị, được không?”
Thật ra tôi và Giang Linh không thân lắm, cô ta như vậy ngược lại khiến tôi cảm thấy không được tự nhiên.
Tôi do dự một chút có nên gật đầu hay không.
Sau khi Giang Linh bước vào, thấy máy tính của tôi mặt tràn đầy vẻ ngưỡng mộ, “Chị, sao chị lại có máy tính tốt như thế? Có phải ông chủ cho chị không?! Chị làm việc ở đây bao lâu thì ông chủ cho chị thế?”
Tôi quan sát Giang Linh một chút.
Nói thật, tôi cảm thấy Giang Linh dù có trang điểm, đều cố gắng xử sự như kiểu con gái xuất thân từ vùng quê.
Nhưng mà, tôi cảm thấy trên người cô ta thiếu một loại khí chất.
Không giống Tề Lam, vừa nhìn đã biết là một cô gái từ nông thôn.
Trái lại, Giang Linh giống một sinh viên đại học hơn, kiểu sinh viên được gia đình giáo dục tốt.
Lời cô ta vừa nói và khí ấy trên người cô ta không hề ăn nhập với nhau.
Tôi hơi do dự, mở miệng nói, “Đây là của tôi.”
Giang Linh ngồi sau tôi, nhìn phần mềm thiết kế trên máy tính của tôi, hỏi: “Đây là gì vậy? Xem ra rất cao cấp, có phải ngôn ngữ C++ không?”
“Không phải.”
“À, nó là gì vậy? Chị giỏi thật, cái gì cũng biết!”
Giọng điệu của Giang Linh có chút ngưỡng mộ.
Cảm thấy có chỗ nào đó lạ lạ, nhưng lại không nói ra được, tôi hồ nghi nhìn cô ta.
Tôi nghi ngờ nhìn cô ta.
Tôi không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, có chút không kiên nhẫn, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Tôi nói xong, Giang Linh liền vỗ đầu mình một cái, áy náy nói: “Ây da em quên mất, em tìm chị có chuyện quan trọng.”
“Nói đi.”
Ngữ khí của tôi có chút lạnh nhạt.
Nhưng Giang Linh hình như không cảm nhận được, kề sát tôi, nói, “Là như vầy, ông chủ không phải nửa thân dưới không có cảm giác sao? Nhưng mà chỗ đó của anh ấy rất tốt.”
“Chỗ nào?”
Tôi đại khái có thể đoán được ý của cô ta là gì.
Nhưng mà không chắc chắn lắm.
“Chính là chỗ đó a! Lúc Giang Linh nói, mặt có hơi hồng.
“Chỗ nào?”
Tôi tiếp tục hỏi.
Dường như bị tôi hỏi gấp quá, Giang Linh kề sát tai tôi nói: “cậu nhỏ ạ”
Nghe cô ta nói