Nếu như có thể khống chế được tình cảm, có lẽ tôi đã sớm lựa chọn thích người khác rồi.
Ví dụ như Lương Khanh Vũ...Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Lý Hào Kiệt ngồi thẳng dậy và nói tiếp: “Chờ một lát, anh bảo cô ta tự mình đến nói với em."
"Không cần." Tôi dứt khoát từ chối: “Có phải Giang Linh này là sinh viên khoa diễn xuất của trường điện ảnh gì đó không? Anh bảo cô ta tới diễn trò lừa gạt em, nói anh và cô ta có gì đó mà em còn tưởng thật thì chẳng phải đã sỉ nhục chỉ số thông minh của mình sao?"
Năng lực nghiệp vụ kia hẳn phải là ngành cần tới kỹ năng diễn xuất.
Vậy ngoại trừ diễn viên ra thì không thể là ai khác được.
Cho dù tôi quan tâm tới giới nghệ sĩ nhưng tôi nghĩ Giang Linh nhất định là một người mới, ít nhất là chưa xuất hiện được mấy lần ở trên mạng.
Nếu Lý Hào Kiệt tìm một vài người có danh tiếng, điều này không chỉ đang sỉ nhục chỉ số thông minh của tôi mà còn sỉ nhục chính bản thân anh.
Người đàn ông nghe tôi nói vậy thì chỉ có thể gật đầu: “Được, nhưng anh không ngờ em lại sớm nhìn ra được như vậy."
"Cũng bởi vì em đã sớm nhìn ra nên mới ở lại đây lâu như vậy, nếu không em đã sớm đi rồi."
Tôi làm sao có thể để cho Lý Hào Kiệt năm lần bảy lượt có cơ hội sỉ nhục tôi như vậy được chứ.
Người đàn ông cong môi mỉm cười và chỉnh lại tóc cho tôi: “Xin lỗi, về sau anh sẽ không làm như vậy nữa. Đây là lần cuối cùng."
Tôi nửa quỳ ở trên giường và ôm lấy cổ của anh, nhìn anh hoàn toàn nghiêm túc nói: “Trước tiên chúng ta phải nói cho rõ ràng đã, về sau có bất cứ chuyện gì thì chúng ta đều phải thẳng thắn đối mặt. Anh cũng không nên cứ lừa gạt em mãi. Có bất cứ chuyện gì, em đều phải được biết. Anh không cần lo em không chịu nổi. Sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, em có thể chịu nổi bất kỳ chuyện gì."
"..." Anh khẽ gật đầu và dường như đang suy ngẫm, một lát sau mới lại ngẩng đầu lên nhìn tôi nói: “Chuyện sau này có thể làm vậy nhưng chuyện lúc trước thì không cần hỏi tới nữa."
Quả nhiên, Lý Hào Kiệt đã sớm đoán được tôi muốn hỏi gì.
Người đàn ông này quá thông minh, hoặc nói anh hiểu quá rõ về tôi rồi.
Tôi thấy không cam lòng: “Không được, anh phải nói cho em biết về tai nạn giao thông của anh lần này..."
"Đó là chuyện lúc trước. Chuyện lúc trước, anh đều đã xử lý tốt rồi. Anh đã bảo Dương Trung đi trao đổi. Chuyện lần này cũng xem như bỏ qua đi."
Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc, hình như không tính tiếp tục nói nữa.
Tôi mất hứng: “Anh vì em làm nhiều chuyện như vậy, sao lại không cho em biết chứ? Nếu như em thật sự không biết gì mà sau đó rời khỏi anh mà sống hạnh phúc với người đàn ông khác, còn anh chỉ có thể một mình làm bạn với tiền thì phải làm sao?"
Nghe tôi nói như vậy, anh không nhịn được cười đầy sung sướng, một tay giữ chặt gáy của tôi và hơi dùng sức kéo tôi tới trước mặt anh, còn đặc biệt nghiêm túc nói: “Nếu như anh không đứng lên nổi, vậy anh sẽ chúc em hạnh phúc. Nếu như anh làm phẫu thuật thành công thì cho dù có phải bất chấp mọi thủ đoạn, anh cũng sẽ cướp em về."
"... Nếu không cướp về được thì sao?"
"Không thể nào." Trong giọng nói của anh đầy vẻ chắc chắn, tay anh dùng sức ép tôi đến trước mặt của mình và đôi môi mỏng lại hôn lên.
Chúng tôi dùng cùng một loại sữa tắm, mùi thơm giống nhau quấn quít cùng một chỗ.
Chúng tôi thoải mái ôm hôn nhau. Anh đặc biệt dịu dàng, đầu tiên là lướt quanh trên đôi môi của tôi, sau đó mới xâm nhập vào trong khoang miệng và thưởng thức từng chút một.
Cuối cùng, tôi bị anh hôn tới không còn sức lực nữa, đôi môi mỏng dính sát bên ngoài tai của tôi và chỉ hỏi ba chữ: “Ướt rồi sao?"
Trên mặt tôi lập tức bị đỏ bừng.
Tôi vẫn ngồi ở trên người anh lại đúng lúc vị trí quan trọng, nếu là bình thường thì hôn môi như vậy chắc chắn sẽ làm cho nơi nào đó của anh có phản ứng.
Nhưng bây giờ, nơi đó không có bất kỳ phản ứng nào.
Quả nhiên là không được rồi.
Người đàn ông ôm tôi nói có phần áy náy: “Xin lỗi, khi hôn em thì anh có cảm giác, nhưng nơi đó lại trước sau không có cách nào đáp lại anh, anh cũng rất sốt ruột, nhưng em hãy cho anh một chút thời gian. Anh nghĩ chỉ cần ôm em mỗi ngày thì nơi đó cũng sẽ nhanh chóng