Đợi ở phòng khách?
Tôi nhìn cô giúp việc, bình thường mà nói, chỉ có người quen, bọn họ mới cho vào.
Tôi ở thi trấn Tô mấy năm, đều là an phận đi theo Mưu Đạo Sinh học tập, căn bản quen biết không bao nhiêu người.
Mưu Lan Tích là người bệnh, tôi sợ tôi từ chối gặp người này, bà sẽ nghĩ nhiều.
Do dự một lát, mới nói: “Được, bây giờ tôi qua đó.”
Tôi cùng cô giúp việc đi tới phòng khách.
Vừa đi qua, liền nhìn thấy người đàn ông quen thuộc đang ngồi trên ghế.
Hôm nay mới gặp qua.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
“Anh tới làm gì?”
Người tới, chính là Lý Trọng Mạnh!
Lý Trọng Mạnh vốn dĩ đang uống trà, nghe tôi tới, lập tức bỏ cốc trà trên tay xuống, đứng lên, nói với tôi, “Tiểu Điệp, anh có mấy câu muốn nói với em.”
“Xin lỗi, ngài Lý, năm đó anh định đem chuyện của tôi để làm tài liệu đen cho mình, chúng ta đã không còn gì để nói.”
Tôi lạnh lùng đáp.
Chuyện đó, ảnh hưởng rất lớn đối với tôi, Lý Hào Kiệt vì ép chuyện đó xuống, suýt nữa đã phải trả giá bằng mạng sống.
Tôi đến bây giờ cũng không dám nghĩ, nếu như hôm đó tôi không xuống núi, hoặc tôi không dẫn Lý Hào Kiệt xuống núi, hậu quả sẽ như thế nào.
“Tiểu Điệp, anh biết sai rồi.” Lý Trọng Mạnh nhìn tôi, trong ánh mắt còn có vài phần cầu xin, “Người thì sẽ phạm sai lầm, nhưng lần này, anh thật sự biết sai rồi, anh nhận ra anh thật sự không thể để mất em.”
“Phải không?” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, không có ý định ngồi xuống nói chuyện với anh ta, chỉ hỏi, “Năm ấy lúc anh hại Mộc Lan mất một chân, cũng cảm thấy mình sai sao?”
Lúc tôi nói đến Mộc Lan, nói đến chuyện này, con ngươi của Lý Trọng Mạnh bỗng nhiên hơi nheo lại.
Người anh ta cứng đờ, bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, phải mất một thời gian dài mới nói, "Nhắc cô ấy làm gì?"
“Làm gì? Mười mấy năm thanh xuân của chị Mộc đều cho anh, vì anh còn mất đi một chân, còn anh thì sao? Anh cho chị ấy cái gì?!” Tôi nhìn Lý Trọng Mạnh, “Anh luôn miệng nói anh không thể để mất tôi? Anh không thể để mất tôi sao? Có phải anh biết tôi và Lý Hào Kiệt lại tốt đẹp, vì vậy muốn quay lại cướp đồ?”
Tôi cũng không giấu được Lý Trọng Mạnh.
Người đàn ông này quá lợi hại, chuyện anh ta muốn, cho dù tôi có giấu, anh ta cũng sẽ biết.
“Trong mắt em, anh là người như vậy sao?” Lý Trọng Mạnh đứng ở đó.
Ánh sáng trong phòng khách lờ mờ, chiếu vào mặt người đàn ông. Tôi không biết có phải vì tôi đã lâu rồi không thấy anh ta, bây giờ nhìn qua chỉ cảm thấy khuôn mặt của người đàn ông đó đã già đi rất nhiều.
Dường như hoàn toàn không có phong thái của ngày trước.
Tôi hơi nhíu mày, “Chẳng lẽ không phải? Lý Trọng Mạnh, anh nghĩ lại đi, anh đã làm chuyện gì với tôi, anh còn hy vọng tôi nghĩ thế nào về anh?”
Lúc trước cảm thấy Lý Trọng Mạnh khá tốt, nhưng mà anh ta đã làm gì?!
Mặc dù tôi lại tuyệt vọng lần nữa, nhưng cuối cùng lúc tôi muốn cùng ta ta đi hết quãng đường này, anh ta lại vượt quá giới hạn với Tề Lam.
Lý Trọng Mạnh tiến lên một bước.
Tôi dứt khoát lùi lại một bước. Lý Trọng Mạnh thấy tôi như thế vậy, không khỏi cười khổ một cái, "Tiểu Điệp,trước kia anh thật sự biết sai rồi, gần đây anh đã suy nghĩ rất nhiều, hơn nữa việc anh làm, không chỉ để anh che giấu tài liệu đen, anh cũng đang giúp em.”
“Giúp tôi?”
“Đúng vậy, những điều mà anh làm, em nghĩ rằng chỉ có nhà họ Lý thiệt hại thôi sao? Nhà họ Thời,nhà họ Lâm bị ảnh hưởng cũng không kém nhà họ Lý, đặc biệt là ông chủ của nhà họ Thời, tư tưởng bảo thủ vô cùng, chuyện này đột nhiên xảy ra, lúc ông ta ở nhà không có lấy một hơi thở, đưa tới bệnh viện Thánh Tâm, tim đã ngừng đập. Bọn anh cấp cứu mấy tiếng mới cứu được, nhưng mà bây giờ chỉ là một người thực vật.
Còn nhà họ Lâm à? Hôn nhân của cha em và Cung Văn vì chuyện này cũng khốn đốn, về Lâm Tuyền, cũng bị đả kích nghiêm trọng, em nghĩ anh đang lợi dụng em, thật ra, anh đang giúp em!”
Lý Trọng Mạnh nói từng câu từng chữ.
Tôi