Lâm Kiến Thành bị tôi chọc giận đến mức bỏ đi.
Lúc này tôi mới chú ý đến Mưu Lan Tích.
Từ đầu đến giờ bà vẫn không nói chuyện, đến lúc tôi quay lại nhìn, mặt mũi bà đã toàn là nước mắt.
Tôi ngồi xổm xuống, kéo tay Mưu Lan Tích, nói: “Mẹ, đàn ông như vậy, không đáng để mẹ khóc.”
“Mẹ...” Mưu Lan Tích cúi đầu, cắn cắn môi, giống như không biết nên nói gì.
Tôi cố ý thăm dò bà: “Thầy của con không tốt sao?”
“Khụ khụ.”Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!
Tôi vừa nói đến Mưu Đạo Sinh, Mưu Đạo Sinh đã đứng trên cầu thang giả vờ ho.
Tôi đứng lên, nhìn về phía Mưu Đạo Sinh: “Thầy ơi, việc an ủi mẹ em giao cho thầyđó, con lên lầu trước đây.”
Mưu Đạo Sinh hướng về phía tôi phất phất tay.
Tôi lên lầu, đi vào phòng làm việc.
Có lẽ là do Mưu Lan Tích tận mắt nhìn thấy bộ mặt cặn bã của Lâm Kiến Thành, hoặc có lẽ, do mấy ngày nay ở chung, bà cũng nhận ra Mưu Đạo Sinh là người tốt.
Qua gần một tuần, Mưu Lan Tích lại khôi phục lại bình thường.
Mỗi cuối tuần đều phải đưa đón Thiểm Thiểm, thứ hai này tôi phải đến chỗ Lý Hào Kiệt.
Mấy ngày nay tôi đều tính thời gian, nếu như ba tháng sau phải ra nước ngoài để điều trị, vậy giờ cũng đã qua hai tháng rồi.
Rất nhanh thôi, anh sẽ phải đi điều trị.
Thứ hai, tan ca xong tôi đến cửa nhà Lý Hào Kiệt, vừa mở cửa đã thấy anh đứng ở cửa ra vào, tôi bị dọa đến nhảy dựng.
Anh đưa người ra ôm tôi đến bên cạnh, dán mặt vào tay tôi nói: “Bảo bối, anh nhớ em lắm đó.”
Tôi ngồi xổm xuống, nhìn anh: “Thật xin lỗi, gần đây em bận lo cho mẹ, có điều bây giờ đã không sao rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Khóe miệng anh hơi cong cong, cười rộ lên hết sức đẹp trai.
Tôi đẩy anh đi vào.
Tôi nhìn thấy ở phòng khách phía trước có rất nhiều máy chơi game, vài cái còn để nằm rải rác ở một bên.
“Đây là...” Tôi hỏi Lý Hào Kiệt.
Anh cười cười: “Sau này Thiểm Thiểm muốn chơi game, anh có thể chơi cùng nó, mấy thứ này anh đều chơi rồi, nếu nó không biết anh cũng có thể dạy.”
“Giỏi vậy sao.” Tôi hơi kinh ngạc.
“Ừ.”
Hắn gật đầu nhẹ.
Tôi nghĩ nghĩ: “Nếu không thì, anh khoan hãy dạy Thiểm Thiểm, dạy em trước đi, lúc trước nó vẫn hay coi thường em.”
Anh nắm chặt tay tôi: “Được, ăn cơm trước, cơm nước xong xuôi anh sẽ dạy em.”
Dì Trần đã làm cơm xong, sau khi tôi và Lý Hào Kiệt ăn xong, liền cùng nhau ngồi ở trước ti vi chơi game.
Có lẽ tôi thật sự không có thiên phú chơi game, cũng không có hứng thú với cái này. Ngồi chơi khoảng hai tiếng, tôi đã thấy vừa buồn ngủ vừa nhàm chán. Anh ấy cũng nhìn ra ý tôi, nhấn nút tạm dừng, nhận cái điều khiển từ tay tôi, nói: “Sau này việc chơi cùng con trai cứ giao cho anh là được.”
“Dạ.”
Tôi gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.
Anh ấy đưa tay ra, ôm tôi ngồi lên chân anh, nhích người tới nói: “Vậy tiếp theo, có phải bảo bối nên giúp anh tắm không?”
“Đừng nói là mấy ngày nay anh không tắm rửa luôn đấy?”
Đếm thử, tôi đã ở nhà của Tống Tuyết cả tuần rồi.
Không lẽ một tuần này...
Đang lúc tôi suy nghĩ lung tung, vẻ mặt hắn bất đắc dĩ mà nói: “Sao có thể chứ, chỉ là vì không có em giúp anh, anh cảm thấy mình tự tắm không thể nào sạch sẽ được.”
Anh nói xong, điều khiển xe lăn, ôm tôi đi vào phòng ngủ chính.
Bây giờ, tôi đã vô cùng thuần thục trong việc tắm giúp Lý Hào Kiệt.
Sau khoảng một tiếng, mọi thứ đã xong xuôi.
Tôi đẩy anh ra khỏi phòng tắm, người đan ông nằm ở trên giường, ôm tôi nói: “Có lẽ khoảng hai tuần nữa, anh sẽ đi nước ngoài làm phẫu thuật.”
“Nhanh vậy sao?” Tôi hơi bất ngờ: “Không phải nói là sau ba tháng mà? Đáng lẽ phải còn một tháng nữa mới đi chứ.”
Tôi chắc chắn là mình không tính sai.
Ngón tay thon dài của anh ấy vuốt vuốt tóc tôi, ôm đầu tôi vào lồng ngực hắn, nói: “Ừ, có điều trước đó phải làm kiểm tra, còn phải chuẩn bị các thứ, cho nên mới muốn đi sớm. Công việc bên này anh đã sắp xếp rồi, cho dù một năm không về cũng không sao.”
“Khoan đã, một năm?”
Lời Lý Hào Kiệt nói khiến