Tôi không có lựa chọn nào khác.
Cầm thuốc trở về, ba ngày, Thiểm Thiểm không còn sốt cao như trước.
Nhưng thằng bé một mực không đi nhà trẻ.
Tôi đi làm như bình thường, mấy ngày này, Lý Trọng Mạnh vẫn không gọi điện thoại cho tôi.
Lúc đi làm, tôi đem bản vẽ đã làm xong đưa cho Đào Nhi, Đào Nhi liền thuận miệng hỏi tôi, "Bệnh của Thiểm Thiểm thế nào rồi? Trước giờ không nghe cậu nói, tớ cảm giác bệnh này của nó có chút khác thường, cậu mang thằng bé đi kiểm tra kĩ một chút, lỡ như không phải cảm mạo thông thường, còn làm lỡ thời gian"
"Ừ." Tôi gật đầu một cái, cũng không có nói nhiều.
Giao dịch của tôi với Lý Trọng Mạnh, thật sự là chuyện không thể nói với ai được.
Đào Nhi và tôi quen biết đã lâu, tính cách cô ấy tôi hiểu rõ.
Tôi không nói nhiều, cô ấy buông đồ trong tay xuống, nghiêng người nói với tôi, “Làm sao vậy? Có phải đã biết Thiểm Thiểm bị bệnh gì rồi không?"
"..."
Tôi rủ mắt xuống không nói chuyện.
Đào Nhi hai tay khoanh ở ngực trước nhìn tôi cười, "Nói đi, lại có việc muốn xin nghỉ có phải không?"
"Tạm thời không cần." Tôi dừng một chút, nói tiếp, "Nhưng qua một thời gian nữa dự tính sẽ nghỉ."
Nghỉ để kết hôn.
Nhưng tôi không nói.
Tôi nghĩ, nếu như chuyện của tôi với Lý Trọng Mạnh không thể làm trái lại, như vậy, mang thai và kết hôn.
Bây giờ nghĩ tới đoán chừng có lẽ tôi sẽ chọn cái sau.
Dù sao, tôi cũng không phải rất muốn có thai với Lý Trọng Mạnh.
"Được rồi, bọn cậu nhà quyền thế có nhiều chuyện, tớ hiểu." Đào Nhi vừa sửa sang lại đồ trên bàn, vừa nói, "Gần đây dự án thiết kế tòa nhà văn phòng của chúng ta sắp kết thúc, nếu như tất cả thuận lợi, sang năm, hẳn đã biết lúc nào có thể chuyển đi."
"Quá tốt rồi." Tôi cười một tiếng.
Thật ra thì tôi đối với việc chuyển tới tòa nhà mới, vẫn luôn rất mong đợi.
Nhưng bởi vì gần đây có quá nhiều chuyện, lúc Đào Nhi nhắc đến chuyện này, tâm trạng tôi không còn vui như trước
Đào Nhi thấy tôi như vậy, bỏ đồ trong tay xuống hỏi, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói cho tớ biết đi, tớ giúp cậu chia sẻ một chút."
"Không..."
"Chúng ta hợp tác với nhau, cậu có tâm sự, đến cuối cùng ảnh hưởng tới lợi ích của hai chúng ta, tớ phải có quyền được biết một chút, không phải sao?"
Đào Nhi hỏi tôi một cách chân thành
Tôi rất có lòng tin đối với cô ấy, suy nghĩ một chút, đem chuyện của Thiểm Thiểm nói cho cô ấy.
Đào Nhi nghe xong, vẻ mặt khác thường, "Tại sao có thể như vậy... anh ta thật sự là tên tiểu nhân nhất trong đám tiểu nhân, còn ra vẻ quân tử."
Tôi cười khổ một cái, "Trêu chọc anh ta, đã không có cách nào."
"Bên kia Lý Hào Kiệt không liên lạc được?" Đào Nhi hỏi tôi.
Tôi lắc đầu một cái, "Vẫn không liên lạc được, tớ nghĩ Lý Trọng Mạnh đã sớm tính toán xong, vẫn luôn chờ Lý Hào Kiệt rời khỏi, mới tới."
Đào Nhi đứng lên, vỗ vai tôi một cái, "Ai, được rồi, chuyện này, tớ thật không giúp gì được cho cậu, cậu tự mình giải quyết, nếu cậu muốn xin nghỉ thì xin đi, công việc của cậu đưa cho tớ, tớ giúp cậu làm."
"Cám ơn, khổ cho cậu rồi, chờ tớ làm xong những chuyện này, tớ tăng ca giúp cậu làm việc, cho cậu nghỉ ngơi." Tôi cười khổ một cái.
Đào Nhi lấy tay nhéo mặt tôi một cái, "Hy vọng có một ngày như vậy."
Tôi từ phòng làm việc của Đào Nhi trở về, phát hiện điện thoại di động trên bàn có một cuộc gọi nhỡ.
Đến từ Lý Trọng Mạnh.
Thời gian gọi là năm phút trước.
Tôi đang định gọi lại, điện thoại di động lại vang lên, chính là Lý Trọng Mạnh gọi.
Tôi nhận điện thoại, bên kia người đàn ông rất nhanh nói, "Anh còn tưởng em hối hận rồi"
“Làm sao có thể."
"Vậy thì tốt, tối nay bảy giờ, anh tới đón em.”
"Được."
Một đoạn đối thoại ngắn gọn, tôi nói xong, người đàn ông ở điện thoại bên kia cũng không nói thêm một chữ, liền cúp điện thoại.
Tôi cũng không bất ngờ.
Chờ tan làm, tôi về đến nhà, Thiểm Thiểm đang tự rap đồ chơi.
Thằng bé thấy tôi về liền cầm một góc tòa thành vừa ráp xong, chạy tới trước mặt tôi nói: "Mẹ xem! Không